Phyllis McGinley từng nói: “Hãy chia sẻ cho nhau, nếu không phải là hương vị của cuộc sống, thì sẽ là điểm tựa vững chắc cho cuộc sống. Đó là điều khiến cho một dân tộc trở nên lớn mạnh và đời sống gia đình hạnh phúc”.
Gia đình nào cũng có lúc xảy ra những mâu thuẫn, tranh chấp. Sống càng lâu người ta càng nhận ra rằng di sản lớn nhất mà những bậc trưởng thành có thể để lại cho chúng ta không phải là những vật chất hữu hình, mà chính là những vun đúc tình cảm trong suốt quá trình sống và san sẻ cho nhau.
Chúng ta cùng tìm hiểu nội dung câu chuyện nhé:
When my mother died at the age of eighty-four, my four sisters and I were heartbroken. How could we ever get over the loss of this warm and loving woman, a talented artist who enjoyed life in spite of its challenges and always doted on her husband, daughters and grandchildren?
Khi mẹ tôi qua đời ở tuổi 84, bốn chị em tôi và tôi đã vô cùng đau khổ. Làm sao chúng tôi có thể vượt qua được sự thiếu vắng của người mẹ đầy ấm áp và yêu thương này, đồng thời mẹ cũng là một nghệ sĩ tài năng đã sống trọn cuộc đời dù cho có những gian truân và luôn luôn hết lòng vì chồng, vì con và các cháu.
For weeks after, my sisters and I would meet for dinner, laughing and crying over old memories. When it came time to sell the home my mother loved, we spent many days in disbelief, clearing out her belongings. I remembered reading an Ann Landers column years earlier that discussed how many siblings fight bitterly over the possessions left by their deceased parents. I thought, “How lucky we are that will never happen to us”. Somehow, we easily and peacefully divided Mom’s belongings — furniture, jewelry and household items—among ourselves and a few charities. Although I expected there might be a tug of war over her paintings, that never happened. Pretty good considering there were five daughters and four grandchildren. No conflicts, squabbles or disputes at all. Until we discovered the old nativity set in a box in Mom’s closet.
Vài tuần sau đó, các chị và tôi gặp nhau cùng ăn tối, chúng tôi cùng cười và khóc khi nhắc lại những kỷ niệm xưa. Đến lúc bán ngôi nhà mà mẹ tôi yêu quý, chúng tôi đã mất nhiều ngày hoài nghi khi dọn đồ đạc của mẹ. Tôi nhớ đã đọc một câu chuyện trên cột báo Ann Landers những năm trước đó có nhắc tới việc bao nhiêu anh chị em tranh giành tài sản mà cha mẹ quá cố của họ để lại. Tôi nghĩ, “Chúng tôi thật may mắn vì những điều đó sẽ không bao giờ xảy ra với chúng tôi”. Bằng cách này hay cách khác, chúng tôi phân chia đồ đạc của mẹ như đồ nội thất, đồ trang sức và các mặt hàng gia dụng cho mỗi người một cách dễ dàng và yên bình cùng với một vài tổ chức từ thiện của Mẹ. Mặc dù tôi dự đoán có thể sẽ có một cuộc tranh giành bức họa của mẹ nhưng nó không bao giờ xảy ra. Nghĩ lại tôi thấy có năm đứa con gái và bốn đứa cháu tuyệt vời. Không có bất cứ mâu thuẫn, cãi cọ hay tranh chấp nào cả. Cho đến khi chúng tôi phát hiện ảnh Chúa giáng sinh cũ nằm trong hộp ở phòng riêng của mẹ.
I remembered Mom telling the story of how she acquired the manger. An old friend who did carpentry work gave it to my mom and dad as a Christmas gift when they were first married. My sister, Eileen, however, remembers it differently. Mom told her she found it in a garbage can belonging to Mrs. Bingham, the elderly lady who lived across the street from us.
Tôi nhớ mẹ đã kể câu chuyện về cách mà bà ấy có được cái máng cỏ. Một người bạn cũ làm nghề mộc đã đưa nó cho cha mẹ tôi như là một món quà Giáng sinh khi họ lần đầu kết hôn. Tuy nhiên, chị gái tôi, Eileen lại nhớ nó theo một cách khác. Mẹ nói với chị ấy rằng bà đã tìm thấy máng cỏ trong một thùng rác của bà Bingham – người phụ nữ lớn tuổi sống ở bên kia đường nhà chúng tôi.
Unlike some of the ornate versions found in today’s stores, this manger was crafted from dark wood and completely unadorned — just a roof, a floor and a railing surrounding it. Though beautifully crafted, there was one flaw: one side of the double gate in front was lopsided. Mom filled it with three figurines to start—Mary, Joseph and the Baby Jesus. For many years after, she continued to add others—the Wise Men, shepherds, angels, and animals. As kids, we loved the annual rites of the Christmas season, especially taking the nativity set and decorations down from the attic and carefully putting them in place. When the sisters all married and grandchildren came along, they added new characters of their own to the stable, including a set of the three little pigs.
Không giống như một số kiểu mẫu trang trí công phu được tìm thấy trong các cửa hàng hiện nay, máng cỏ này được làm từ gỗ màu tối và hoàn toàn tự nhiên – chỉ là một mái, một cái sàn và rào chắn xung quanh nó. Mặc dù được làm rất đẹp nhưng có một lỗ hổng: một bên cửa đôi phía trước bị lệch. Mẹ đã thêm ba bức tượng nhỏ bắt đầu là Mary, Joseph and the Baby Jesus. Nhiều năm sau, bà lại tiếp tục để thêm những người khác như Wise Men, linh mục, thiên thần và động vật. Như trẻ con, chúng tôi yêu thích các nghi lễ hàng năm vào mùa Giáng sinh, đặc biệt lấy bộ ảnh Chúa giáng sinh và trang trí xuống từ gác mái, cẩn thận đặt chúng ở nơi đó. Khi tất cả các chị gái đều đã lập gia đình và các cháu cùng đến để bổ sung thêm các nhân vật mới của riêng họ vào cái chuồng, bao gồm cả bộ ảnh của ba chú heo con.
After Mom’s death, when the nativity set emerged, no one was prepared for the battle that would follow. My sister Joanne was the first to claim the manger, insisting it was the only one of Mom’s possessions that she really wanted. Her wish was granted. But when my niece Mandy found out, she called from her apartment in California to voice her objection. She was clearly emotional as she repeated a decades-old promise made to her by my mother: “Nanny promised me that I could have the nativity set when she was gone,” she cried. “The nativity set belongs to me.” Joanne felt strongly that as Mom’s daughter, she had first dibs. Neither she nor Mandy would budge.
Sau khi mẹ mất, không có ai nghĩ sẽ có một cuộc tranh giành xảy ra khi bộ ảnh Chúa xuất hiện. Em gái tôi Joanne là người đầu tiên đòi cái máng cỏ và khăng khăng nó là của cải duy nhất của mẹ mà cô thực sự muốn. Nguyện vọng của cô đã được chập nhận. Nhưng khi cháu gái Mandy của tôi phát hiện ra thì nó đã gọi từ nhà ở California để lên tiếng phản đối cô. Con bé xúc động khi nó nhắc lại rõ ràng lời hứa cũ nhiều thập niên mà mẹ tôi đã nói: “Bà Nanny, hứa với con rằng con có thể có bộ ảnh Chúa giáng sinh khi bà ra đi”, con bé đã gào lên. “Bộ ảnh Chúa giáng sinh thuộc về con”. Joanne kiên quyết rằng là cô là con gái của mẹ nên cô phải có đầu tiên. Cả Joanne và Mandy đều không thay đổi ý kiến.
When the disagreement showed signs of becoming a full-blown family feud, we realized something had to be done. Enter the family arbitrator, my sister Eileen, who somehow saw through the fog. But as Mandy’s mother and Joanne’s sister, could Eileen handle this dilemma fairly? Temporarily, she set aside the emotion of the dispute, and thought logically. The nativity set was just a wooden stable, not an irreplaceable masterpiece of art. The beauty was in the eye of the beholders, the perception of two people who coveted a simple item owned by someone they loved. Couldn’t a copy be created? Of course! She would order the wood from the lumberyard and get someone to build a second manger.
Khi bất đồng có dấu hiệu nảy sinh một mâu thuẫn lục đục trong gia đình, chúng tôi nhận ra phải làm điều gì đó. Cần đưa ra người phân xử trong gia đình, chị tôi Eileen thế nào cũng thấy rõ được tình trạng rối bời lúc này. Nhưng vừa là mẹ của Mandy, vừa là chị gái của Joanne, tự hỏi liệu Eileen có thể giải quyết tình trạng khó xử này một cách công bằng không? Tạm thời, trong cuộc tranh cãi cô đặt cảm xúc sang một bên và suy nghĩ một cách logic. Bô ảnh Chúa giáng sinh chỉ là một cái chuồng bằng gỗ, không phải là một kiệt tác nghệ thuật không thể thay thế được. Vẻ đẹp của nó là ở trong đôi mắt của người xem, nhận thức của cả hai người mong muốn có một thứ đơn giản thuộc sở hữu của người mà họ yêu thương. Không thể là một bản sao được tạo ra? Dĩ nhiên! Cô có thể sẽ đặt gỗ từ vựa gỗ và nhờ ai đó xây dựng một máng cỏ thứ hai.
The following day, Eileen went to Centre Millwork and stood in line behind several contractors ordering lumber from a young man with a crew cut. He was wearing a tag with his name, Brett, written in green magic marker. When Eileen’s turn came, she had to shout over the sound of buzzing saws. She pointed to the nativity set in her arms and told him the story, explaining that it was causing a major rift between her sister Joanne and her daughter Mandy. Brett took the stable from her, held it up with one hand and laughed, “They’re fighting over this?”
Ngày hôm sau, Eileen đã đến trung tâm Millwork và đứng xếp hàng đằng sau một số nhà thầu đang đặt gỗ từ một người đàn ông trẻ có kiểu tóc húi cua. Anh ta mang một cái thẻ tên, Brett, được viết trong dấu ma thuật xanh. Khi đến lượt của Eileen, cô đã phải thét lên vì tiếng cưa ù. Cô chỉ vào bộ ảnh Chúa giáng sinh trong tay và kể cho anh ta nghe mọi chuyện, đồng thời giải thích rằng đây cũng là nguyên nhân gây ra mối bất hòa lớn giữa chị gái Joanne và cô con gái Mandy. Brett đã lấy cái chuồng từ cô, giơ nó lên bằng một tay và cười: “Họ đang tranh giành vì cái này?”
“Yes,” Eileen explained. “I know it seems crazy, but it was my mother’s and they both loved her very much. Is there any way you could measure and cut some wood so we could have a duplicate built?”
“Vâng”, Eileen giải thích. “Tôi biết nó có vẻ điên rồ, nhưng nó là của mẹ tôi và cả hai người họ đều yêu quý bà ấy rất nhiều. Ông có cách nào có thể đo và cưa gỗ để tạo ra một cái y hệt cho chúng tôi không?”
Brett said, “Leave it here. You’ll see what I can do.” Eileen left, hoping he could come up with a minor miracle. That’s what it would take to satisfy the two women in her life that were squabbling.
Brett nói: “Hãy để nó ở đây. Cô sẽ thấy tôi làm gì với nó”. Eileen trở về và hy vọng ông có thể tạo ra một phép lạ nhỏ. Đó là điều để làm hài lòng hai người phụ nữ đang cãi nhau.
A few days later, she received a phone message saying that her order was ready. When Eileen arrived at the hardware store to pick up the wood, she couldn’t believe what she saw — two identical stables sitting side by side. Brett had not only cut and measured the wood, he had built a second manger. “I know you wanted them to look the same, so I added a couple of dings and flaws that were in the original. Hope that’s okay.”
Một vài ngày sau, cô nhận được một tin nhắn điện thoại nói rằng hàng cô đặt đã xong. Khi Eileen đến kho hàng dụng cụ để lấy gỗ, cô không thể tin những gì cô thấy – hai chuồng giống hệt nhau đặt cạnh nhau. Brett không chỉ xẻ và đo lường gỗ mà ông đã tạo ra một máng cỏ thứ hai. “Tôi biết bạn muốn chúng phải giống nhau, vì vậy tôi thêm một vài sai sót trong bản gốc. Hy vọng là ổn”.
Sure enough, the new stable had the same lopsided front gate. “Okay?” Eileen said in tears. “You have no idea what this will mean to my sister and my daughter. To the entire family. I don’t care what this costs. Your work has saved the day”.
Chắc chắn đủ, cái chuồng mới đã có cùng với cái cổng trước bị đặt lệch. “Được rồi?” Eileen nói trong nước mắt. “Ông không biết rằng việc này rất có nghĩa đối với em gái tôi và con gái tôi. Và cả gia đình tôi. Tôi không quan tâm giá cả bao nhiêu. Việc ông làm đã cứu vãn tình thế”.
“That will be $3.75 for the materials,” Brett said. When Eileen insisted on paying him more, he said, “I didn’t do it on company time. I built it at home so I won’t charge you for the labor.” He pointed to the new manger. “I hope this helps your family have a merrier Christmas.”
“Giá của nó là $ 3,75 cho vật liệu”, Brett nói. Khi Eileen đề nghị trả với mức giá cao hơn, ông ta trả lời: “Tôi đã không làm điều đó vào thời gian công ty. Tôi làm nó ở nhà vì vậy tôi sẽ không tính phí đó. “Ông chỉ vào máng cỏ mới. “Tôi hy vọng điều này sẽ giúp gia đình cô có một mùa Giáng sinh an lành”.
Eileen left Brett with a large tip and a big hug of thanks. When she got home and called Joanne and Mandy about her creative solution, they were very happy and extremely relieved that the problem was resolved. One phone call later, Joanne and Mandy had agreed that Joanne would take possession of the new stable as well as some of the old figurines – including Mary, Joseph and the infant. Mandy would get to keep the original – just as Nanny promised.
Eileen để lại cho Brett một khoản tiền và một cái ôm cảm ơn. Khi cô về nhà và gọi cho Joanne và Mandy về giải pháp sáng tạo của mình, họ đã rất hạnh phúc và vô cùng nhẹ nhõm vì vấn đề đã được giải quyết. Một cuộc gọi điện thoại sau, Joanne và Mandy đã đồng ý rằng Joanne sẽ sở hữu cái chuồng mới cũng như một số các bức tượng nhỏ cũ, bao gồm cả Mẹ Maria, Joseph và các trẻ sơ sinh. Mandy sẽ nhận được để giữ cái gốc, giống như người bà đã hứa.
Theo Kathy Melia Levine
Thúy Loan biên dịch