Thỏ
Vầng trăng xẻ nửa câu thơ, nửa thăm thẳm nhớ nửa mơ sắc trời
Trăng non chênh chếch cuối chiều Lửng lơ trước gió cánh diều không dây Khi xanh biếc trước trời mây Lúc ào ạt biển dâng đầy cơn mưa. Vầng trăng xẻ nửa câu thơ Nửa thăm thẳm nhớ, nửa mơ sắc trời Phiêu du giữa đám mây trôi Trăng rằm còn nhớ một thời trăng non? Sao Khang
Miệt mài với đất với người, từ tay em những miền quê thêm giàu
Cái màu nắng của đất trời Màu bông lúa chín tháng mười tháng năm Cái màu tím biếc hoàng hôn Cái màu nâu của cánh buồm xa xa Đã từ nét bút hiện ra Giữa bao màu vẽ, nước và tay em Một mùa lúa hiện dần lên Buổi bình minh, lũy tre thêm vỗ về Miệt mài ...
Tây Hồ đêm: Có giọt nắng pha lê chiều rớt xuống, vỡ toang trên thềm đá hóa thành trăng
Có giọt nắng pha lê chiều rớt xuống Vỡ toang trên thềm đá hóa thành trăng Hoàng hôn hồ, pha lê sóng mỏng tang Giấu một cặp mắt huyền trong lá biếc Chừng như gió kéo tiếng chim đi hết Để làm cây rơi mấy chiếc lá buồn Nhưng rồi cỏ vén những bờ xa lắc Để ...
Thơ gửi mẹ: Bàn tay già đọng lại bao vất vả, nuôi con khôn lớn từng ngày
Mấy hôm nay mưa nhiều Trời se se trở lạnh Mẹ có đỡ đau lưng Mái nghèo thưa bốn vách. Hạt mưa rơi tí tách Bên cửa mẹ ngồi khâu Dọc ngang trăm mũi chỉ Mẹ lựa vải so màu... Bàn tay già đọng lại Bao nhọc nhằn lo toan Từng đường kim chậm chạp Thấm bền màu thời gian. Đi từ ...
Đông sang lòng thấy ngẩn ngơ, heo may ngả ngốn thẫn thờ buông lơi
Chỉ là chiếc lá vàng rơi Mà sao đau đáu cả đời chưa nguôi Đung đưa lắng đọng sương trời Rung rinh lay khẽ đông ơi đã về Nắng vàng óng ánh say mê Bỗng đâu ngơ ngẩn hương quê thắm tình Đông rơi sắc lá cuộn mình Tung tăng ánh nguyệt rung rinh đợi chờ Đông sang ...
Em khát thèm tiếng mẹ hát ru hời, bàn tay ấm nồng đêm đông mẹ ủ
Muốn dang tay ôm thật chặt mùa đông Hôn những bông cúc xinh xinh màu tím Gửi vào gió bao nhớ thương thầm kín Có hương nồng nàn hoa sữa thơm loang. Em muốn tan theo réo rắt tiếng đàn, Dạ khúc đầu Đông du dương trầm bổng. Gửi vào mùa bao yêu thương cuộc sống, Thắm ...
Lặng lẽ tiễn thu bỗng chơi vơi, cũng chỉ là đông đến kia rồi
Lặng lẽ tiễn thu bỗng chơi vơi Cũng chỉ là đông đến kia rồi Xào xạc lá vàng còn đâu đó Gió se se lạnh đổ cuối trời. Xa xa mây phủ ngang đồi núi Nhớ gió heo may thổi lá rơi Giá lạnh đêm đông giăng kín lối Đông về lạnh lẽo gió ngàn khơi Nguyễn Hậu
Ta và bạn: Ngàn năm cách trở kiên trì đợi, tứ hải trùng khơi giữ trọn lời
Dạo ấy tình thơ quá tuyệt vời Ra về vọng mãi, cớ gì rơi Thầm thương khắc khoải trầm tư gợi Trộm nhớ triền miên ủ rũ thời. Chớp bể, thu tàn: trông bạn hỡi Mưa nguồn, hạ rủ: ngóng người ơi Ngàn năm cách trở kiên trì đợi Tứ hải trùng khơi giữ trọn lời. Phan Lương
Thời Pháp mạt tốt xấu chẳng rạch ròi, thánh nhân hạ thế độ nhân biết tìm nơi đâu?
Xưa nay Phật, Bồ Tát Hạ thế gian độ nhân Bề ngoài họ sao nhỉ? Ồ!... Khác chi người trần! Có khi người tàn tật Có khi là ăn mày Có khi còn ghẻ lở Mùi hôi hám bốc đầy Thế nhân dăm bảy loại Kẻ vừa nhìn chửi ngay Kẻ thấy liền xua đuổi Người giúp ăn qua ngày… Xưa đức ...
Đầu đông gió lạnh mờ sương khói, lạnh lẽo trời mây dáng em buồn
Mấy cây bàng lối ngõ Gọi đông về xôn xao Nghiêng bên chiều đứng đợi Lá đỏ đông vừa trao Cây bàng chiều e ấp Như dáng em hôm nào Gió se se… bên ngõ Đông đến chiều lao xao Nghe bên chiều đông gọi Gió sương… giọt rì rào Ngoài trời mây ảm đạm Chút lạnh mùa, đông trao. Tống Hòa
Bờ tre mái rạ màu lam phủ, xóm cũ đò xưa khói xám cuồn…
Rả rích từng cơn giọt giọt buồn Đông về gió lạnh với mưa tuôn Từng đàn cò két xuôi sông biển Mấy đám vịt le ngược suối nguồn Luyến nhớ tình quê con nước ngược Tương tư bóng quế ngọn mây suôn Bờ tre mái rạ màu lam phủ Xóm cũ đò xưa khói xám cuồn… Mưa cuồng ...
Nhớ bà tôi áo vá, lưng còng, ngồi võng đung đưa ngâm câu Kiều ru cháu
Đã bao năm rồi tôi xa nhớ quê hương Một tuổi thơ quê nghèo tôi từng gắn bó Bao kỷ niệm lại ùa về trong ký ức Suốt đời tôi mang nghĩa nặng tình sâu Vẫn còn đó bến sông xưa vắng vẻ êm đềm Vẫn làn nước trong xanh hiền lành xuôi chảy Những đêm ...
Ly hương: Buồn trông lá biếc trời sao rụng, một thoáng u hoài, một bước chân
Con đường nắng gắt gió phân vân Nẻo ấy hồn xưa mưa trở trăn Buồn trông lá biếc trời sao rụng Một thoáng u hoài, một bước chân. Phía trước hững hờ mây bóng lẻ Trời xa dìu dịu nhạt mưa dầm Vẳng một tiếng gà trong quạnh quẽ Bàng gieo lá mỏng vèo qua sân. Mang mang ...
Lưng còng mái tóc phai sương, bậc thềm mòn vẹt, mẹ ngồi ngóng trông…
Trái tim mẹ rộng bao la Làm con của mẹ mãi là bé thơ Lo con đêm nắng ngày mơ Giữa đời chật chội bơ vơ cuối đường Lưng còng mái tóc phai sương Cạn ngày ánh mắt nhìn vương vướng rồi Con đi khắp đất quê người Bậc thềm mòn vẹt, mẹ ngồi ngóng trông... Lành nhường ...
Bao người truy cầu danh, trèo lên nhau mà tiến, cuối đời hận trời xanh?
Bao người khát khao tình Chìm trong kiếp vô minh Yêu, hận không thoát nổi Lấy dây tự trói mình. Bao người truy cầu danh Coi khinh nghĩa tốt lành Trèo lên nhau mà tiến Cuối đời hận trời xanh. Bao người tìm kiếm lợi Hại người, ích bản thân Anh em còn không nhận Tâm độc ác muôn phần. Bể khổ ...
Đất và Người: Đất đồng chiêm từ ngàn xưa đã vậy, ruộng sình lầy, bùn ngập ngụa bước chân trâu
Nay con về với đất đồng chiêm Cầm nhánh lúa trên tay nghe lòng đau nhoi nhói “Đất quê ta chiêm khê mùa thối” “Cắm đòn xóc đầu bờ...” chưa hẳn được gánh lúa trên vai. Đất và người cùng thức những đêm dài Bao cuộc đời lụi lầm trong đêm ấy Đất đồng chiêm, từ ...
Làng gốm Bát Tràng: Nét hoa văn từ tay mẹ, tay em, rực rỡ lại một thời xa tàn úa…
Một dải làng xanh phía ngoài đê Quanh năm nghe sông Hồng sóng hát Lối nhỏ in dấu mảnh sành mảnh bát Từ bao đời còn đến hôm nay. Một dải làng – những lò gốm khói bay Như sương phủ lại như mây ùa tới, Trăng bơi trên sông, trăng vàng trên mái Trăng tròn đầy ...
Ta nhớ mùa rét năm nao, chim bay chấp chới giữa chiều mông lung
Gió hun hút Những con đường lá rụng Lòng ta run Như giẽ lội ven đầm... Chỉ khói bếp Gió bấc giờ hiếm khói Chim ngói bay chấp chới Giữa chiều râm... Ta nhớ rét Nhớ chăn bông người đắp Ấm được đầu Thì lại lạnh ở chân... Ta nhớ rét Ta nhớ về rơm rạ Rét thổi ...
Trường xưa: Rong rêu cũ đâu rồi, dấu gạch xưa nào thấy
Rong rêu cũ đâu rồi Dấu gạch xưa nào thấy Cổ thụ già run rẩy Đón trò xưa ghé về. Trường giờ thơm gạch mới Trò nay như hoa xuân Thầy cô, người còn, mất Theo thời gian...thưa dần. Mải tìm rong rêu cũ Chuông chiều một tiếng ngân Nắng đã về xế lắm Ký ức xưa nhòa dần. Tìm dấu Xưa, ...
Sông quê in dấu bao kỷ niệm, chiều không uống rượu mà say
Lâu lắm lại về thị xã Chiều không uống rượu mà say Chân trần buông trên dặm cỏ Tên mình ai gọi sau cây? Sông làm một tấm gương soi Bóng mình lung linh trong nước Trôi đi biền biệt tháng ngày Hiện về những gì đã mất Con đường ngày xưa đi học Gốc bàng đứng mỏi chờ ...
Trở về thăm mái trường xưa nắng đỏ, lá vàng rơi như đếm tháng ngày qua…
Có một không gian luôn vẫy gọi Trường cũ, ta về một sớm xanh tươi. Ta kiếm tìm tháng ngày rười rượi, Những cỏ cây, hoa lá một thời! Nắng trải mật vàng trên sân trường lộng gió Lá vàng rơi như đếm tháng ngày qua! Không gian xôn xao, lòng người lắng lại, Gốc xà cừ ...
Là chung thủy đi theo cùng khắp, bè bạn ta giờ chỉ có trăng
Ta thả đi từng bước trong sân Trăng chạy theo quấn quýt đôi chân Trăng mềm mại lung linh huyền ảo Như sợi tơ trời bọc lấy thân. Ta đến nơi này hơn một năm Bè bạn ta giờ chỉ có trăng Là chung thủy đi theo cùng khắp Ôi còn gì hơn và quý bằng! Cảm ơn ...
Hồi ức Hồ Tây mờ trong nắng, tưởng thoáng nghe tiếng rống trâu vàng
Tôi lại đi trên đê Yên Phụ Vào một chiều thu nắng rất tươi Mấy cô thiếu nữ ngồi ăn mía Không biết vui chi khúc khích cười. Dăm chú trâu gặm cỏ rất giòn Bé mục đồng nằm ngủ đến ngon Hồ Tây trải rộng mờ trong nắng Tưởng thoáng nghe tiếng rống trâu vàng. Hỡi cô ...
Tuổi thơ tung tăng đùa bướm lượn, hồn nhiên lòng không vương vấn gì…
Năm xưa tôi còn nhỏ Ngày cắp sách tới trường Tung tăng đùa bướm lượn Lòng không một vấn vương... Những ngày đông Gió mưa rét buốt Không chịu ở nhà Đường trơn chẳng quản đường xa Khóc đòi cho được mẹ già cõng đưa. Ai qua bờ sông Nhuệ Nhà tôi ở mãi cuối thôn Sương chiều lấp lánh hoàng ...
End of content
No more pages to load