Dạo ấy tình thơ quá tuyệt vời
Ra về vọng mãi, cớ gì rơi
Thầm thương khắc khoải trầm tư gợi
Trộm nhớ triền miên ủ rũ thời.
Chớp bể, thu tàn: trông bạn hỡi
Mưa nguồn, hạ rủ: ngóng người ơi
Ngàn năm cách trở kiên trì đợi
Tứ hải trùng khơi giữ trọn lời.
Phan Lương