Niềm tin là thứ khó tìm, nhưng nếu giữ được nó trong tim, bạn sẽ luôn tỏa sáng. Câu chuyện dưới đây kể về một bài học quý giá mà chàng thanh niên người Trung Quốc nhận được từ một tài xế taxi sau giờ tan ca muộn.

Những chia sẻ này hiện đang được lan tỏa một cách nhanh chóng trên các trang mạng xã hội.

“Hôm đó là một ngày làm việc tan ca khá muộn, tôi đang có ý định gọi taxi thì bất chợt nhìn thấy một chiếc xe trả khách ngay trước mặt. Tôi đã đứng đợi trước cửa xe để vị khách trên xe đi xuống, tôi bước lên xe khi đã được sự đồng ý.

Tôi nhìn thấy người khách trong xe lịch thiệp bước xuống, và anh ta nói với bác tài xế:

“Chào anh, thường xuyên liên lạc nhé.”

Tôi ngồi trong xe nhưng trong đầu vẫn nghĩ: “Lạ nhỉ, sao đi taxi mà lại hẹn thường xuyên liên lạc?”

Bác tài thân thiện chắc hiểu được những thắc mắc của tôi, chẳng cần đợi tôi hỏi bác tâm sự với tôi như một người mà bác đã quen biết:

Bác tài thân thiện nói chuyện với tôi (Ảnh minh họa: robertharding)

“Người lúc nãy tôi vừa đón về từ sân bay. Anh ta đặt xe của tôi, 150 nhân dân tệ”.

Tôi cũng nhanh chóng vào cùng câu chuyện với bác tài xế vui tính: “Hãng taxi có dịch vụ này ạ?”

Bác tài điềm tĩnh trong câu chuyện của mình:

“Là tôi tự mở dịch vụ này thôi. Tôi đưa đón anh ta đã 3 năm rồi, lần nào anh ta từ Mỹ về Bắc Kinh, tôi cũng đều đến đón cả. 

Thư ký của anh ta nhắn cho tôi một cái tin, cho tôi biết số hiệu chuyến bay và giờ máy bay hạ cánh, tôi căn giờ đến đón. 150 NDT bao gồm cả phí đỗ xe và phí đường cao tốc.”

Tôi hỏi: “Vậy anh có bị thiệt không? Đi taxi từ sân bay về đây đều hơn 100 NDT rồi.”

Như chẳng màng gì đến chuyện thiệt hơn bác tài tâm sự: “Từ đây đến sân bay 110 NDT, phí cao tốc 20 NDT, phí đỗ xe 11 NDT, tôi kiếm được 9 NDT, đó là chưa kể tôi phải đợi nếu chuyến bay hạ cánh trễ. Thiệt thì có thiệt nhưng ngược lại, tôi lại có thêm một mối quan hệ, người ta tín nhiệm tôi”.

Tôi tiếp tục: “Vậy anh đón người ta thế nào? Anh còn không quen biết người ta mà? Tôi bảo anh đón người, anh không quen người ta thì đón làm sao?”

Bác tài vui tính trả lời: “Thì cậu phải đưa Logo của công ty cho tôi, tôi in to ra một chút, tôi giơ cao lên là người ta có thể nhìn thấy. Gặp được khách rồi, tôi sẽ hỏi địa chỉ anh ta cần đến, tôi sẽ căn thời gian và đưa anh ta đến đúng giờ.” 

(Ảnh minh họa: Kimedoki.jp)

Tôi rất vui bởi cách nói chuyện chân thành cởi mở, đôi lúc lôi cuốn bởi những câu nói tiếng anh rất dí dỏm của bác tài. Nó thật sự khiến tôi bắt đầu cảm thấy nể phục và tôi chợt nhận ra tất cả niềm vui đến từ cuộc sống là đều do chính mình tạo lên.

Khi ấy bác tài xế vẫn đang tiếp tục câu chuyện của mình:

“Người mà anh vừa nhìn thấy lúc nãy, anh ta là người Mỹ gốc Hoa, chúng tôi giữ liên lạc với nhau hơn 3 năm rồi, coi nhau như bạn bè. Sếp cũ của anh ta là một bà chủ người Singapore, tôi cũng giữ liên lạc 3 năm 3 tháng. 

Người nước ngoài đến Trung Quốc làm việc theo nhiệm kỳ, khi về nước, cô ấy tặng tôi một chiếc vòng đá rất đẹp. Tôi cũng mua tặng cô ấy một bức tranh hoa mẫu đơn. 

Tôi là một lao động bình dân, không thể so sánh với người ta ai tặng quà đắt hơn ai nhưng đó là thành ý của tôi, tôi muốn cô ấy biết rằng tôi là một lái xe taxi tốt nhất mà cô ấy gặp ở Trung Quốc.

Ngoài cô ấy ra, trước đây tôi cũng phụ trách đưa đón một vị khách người Mỹ nữa. 

Nhà họ có một biệt thự gần sân bay, ngày nào tôi cũng đưa đón ông ấy đi làm trong suốt 3 năm 5 tháng, dù là mưa hay nắng, tôi chưa bao giờ đến muộn. Anh nghĩ xem phải thế nào mới làm được như thế?

Ví dụ cậu nói chiều nay cậu có việc phải đến thị trấn Yizhuang (Bắc Kinh), hỏi tôi có đi không? Đưa cậu đi tôi sẽ không thể về kịp để đón khách cố định! 

Vậy nên tôi chỉ còn cách từ chối cuốc đó, chỉ có thể chạy chuyến gần, tôi cũng thiệt chứ. Nhưng chúng ta phải cam kết rằng, làm công việc này, phải nghiêm túc.

Khi vị khách người Mỹ kia về nước, tôi và thư ký của anh ta đã tiễn anh ta ra sân bay, cảm thấy có chút lưu luyến, hơn 3 năm quen biết, các bên đều có tình cảm với nhau.

Lúc chia tay, anh ta có tặng tôi một phong bao lì xì, bên trong có hơn 3000 NDT, kèm một mẩu giấy viết bằng tiếng Anh, nói là tôi là người bạn tốt nhất, lái xe cừ nhất của anh ta tại Bắc Kinh.

Tôi vui lắm, không hẳn là bởi nhận được 3000 NDT mà quan trọng hơn cả là tôi làm việc nghiêm túc và được khách tin cậy, quý mến, khiến họ hài lòng”.

Câu chuyện của người lái xe dần đi đến hồi kết như một lời nhắn nhủ muốn gửi gắm đến tôi, điều đó làm tôi thật sự cảm thấy rất xúc động:

(Ảnh minh họa: Someecards)
( Ảnh minh họa: Soha)

“Trong cuộc sống này, làm bất cứ việc gì, đặc biệt là những người trẻ tuổi như cậu, đều nhất định phải nghiêm túc. Khi cậu nghiêm túc làm việc, cấp trên sẽ ghi nhận cậu, chú ý đến cậu. 

Tôi rất tự hào về công việc của tôi, mặc dù tôi kiếm tiền không được bằng các cậu nhưng tôi vui với công việc mình đang làm. Tôi là một lái xe taxi bình thường nhưng vinh dự có được tình bạn tốt đẹp với những ông chủ nước ngoài, được họ tin cậy và đánh giá tốt.

Tôi chưa bao giờ ăn chặn tiền của khách, không cố tình đi lòng vòng, những ông chủ người nước ngoài từng đi xe của tôi đều nói tôi là một lái xe biết đường.”

Ảnh dẫn qua: kiplinger

Câu chuyện của bác lái xe kết thúc, tôi nhìn lại chính mình và cảm thấy xấu hổ khi ngày ngày chỉ sống và làm việc xong, chưa đặt ra mục tiêu và ý chí quyết tâm cho mình, đôi khi còn tỏ ra đắc chí vì vài chiêu trò khôn lỏi của bản thân.

Trả tiền bác tài, tôi bước xuống xe và không quên nói lời cảm ơn câu chuyện mà bác đã chia sẻ với tôi. Tôi cũng xem đó như là một lời nhắc nhở bản thân mình, tôi phải thay đổi, phải sống và làm việc có trách nhiệm hơn”.

Cuộc đời mỗi người sinh ra đều như một viên đá, chính bạn sẽ là người quyết định để viên đá ấy mọc rong rêu hay trở thành một viên ngọc sáng. Nếu mỗi ngày chúng ta đều nghiêm túc trong hành vi và cách suy nghĩ, cẩn trọng giữ gìn uy tín với công việc mà mình đã chọn lựa để gắn bó, hẳn cuộc sống này sẽ luôn rực rỡ bởi hạnh phúc muôn mầu của những sắc hoa.

Gia Viên