Cách đây đã lâu lắm rồi, thành Thiên Thanh là một vùng đất trù phú, một nơi mỹ lệ huy hoàng. Nơi ấy đất đai bằng phẳng, bốn mùa hoa trái tốt tươi, chim ca ríu rít, người với người bất kể địa vị giàu sang, ai ai cũng sống với nhau thiện lương, chân thành.
Cách Thiên Thanh không xa là tòa thành Thiên Thượng, cũng là một nơi huy hoàng mỹ lệ. Ở đây sơn thủy hữu tình, cảnh quan tráng lệ, xứng danh là một “tòa thiên nhiên” cho lòng người thưởng lãm.
Cư dân trong hai tòa thành vẫn thường giao thương qua lại với nhau. Người vùng này quý cảnh sắc phong lưu của vùng kia, người vùng kia lại mến cuộc sống nhân ái chan hòa của vùng này.
Nhưng từ tòa thành nọ muốn sang tòa thành kia, họ nhất định phải đi vào ban ngày, khi bầu trời còn sáng. Bởi hễ mặt trời khuất sau rặng núi, màn đêm buông xuống, bóng tối bao trùm không gian, thì ở con hẻm dưới chân núi ngăn cách giữa hai tòa thành, yêu ma bắt đầu xuất động. Bất cứ ai đi trên con đường này khi trời tối đều trở nên u mê lạc lối, chưa một ai có thể quay về.
Con hẻm kỳ lạ ấy là một nơi độc nhất vô nhị, nơi duy nhất trên thế gian mà ma quỷ dám nhiễu nhương phát tác. Vậy nên người ta bèn gọi con hẻm khi trời tối là “Mê Lộ”, nghĩa là con đường mê.
Con đường Mê Lộ
Từ xưa đến nay, không một ai đi qua Mê Lộ mà có thể bình an trở về. Các bậc thánh tăng, đạo sỹ, chân nhân, hoặc là người có thần thông từng tiết lộ rằng: Ở Mê Lộ ấy, bắt đầu từ lúc nhá nhem tối cho đến khi trời tờ mờ sáng, khắp đường là những yêu nữ, yêu nam nhảy múa hát ca. Người đi đường nghe phải tiếng hát ấy, nhìn phải màn vũ đạo ấy, thì trong đầu sẽ xuất hiện một thứ ảo giác, khiến họ lạc vào không gian khác của Mê Lộ, rồi cứ loanh quanh luẩn quẩn mãi trong đó mà không thể tìm được lối ra. Họ sẽ ở đó suốt đời suốt kiếp, ngay cả khi trời sáng, thân nhân của họ đến con hẻm dưới chân núi để tìm cũng không thể tìm ra được.
Tất nhiên, Mê Lộ dẫu “mê” đến mấy thì vẫn có cách hóa giải. Các bậc cao nhân đã truyền lại một câu chú ngữ và chỉ dẫn cách phá mê. Thế nhưng ngàn đời nay, biết bao người liều lĩnh qua Mê Lộ, vẫn không một ai may mắn trở về.
Có người đến Mê Lộ vì không tin, vì chủ quan, hoặc là vì để chứng tỏ công phu thâm hậu. Lại có người đến vì tò mò, vì niềm tin ngây thơ rằng họ sẽ vượt qua mê ải. Nhưng cũng có người rơi vào tình huống bất đắc dĩ, không còn lựa chọn nào khác, họ buộc lòng phải nhắm mắt đưa chân, liều lĩnh dấn thân vào cửa tử. Và chàng trai trẻ Văn Bảo là một trong số ấy.
Liều mình dấn bước
Văn Bảo quê ở Thiên Thượng, tính tình phóng khoáng, từ nhỏ đã quen với cuộc sống ngao du sơn thủy. Thiên Thượng là vùng đồi núi, có rất nhiều hoa thơm cỏ lạ, lại có nhiều loài thảo dược có thể cải tử hoàn sinh mà không thể tìm thấy ở nơi đồng bằng như Thiên Thanh. Vậy nên, người dân ở Thiên Thanh vẫn thường phải sắc thuốc hái từ thảo dược trên núi Thiên Thượng mới có thể dứt trừ bạo bệnh.
Hôm ấy cũng như mọi ngày, Văn Bảo mang lá thuốc đến các tiệm đông y ở Thiên Thanh. Cậu đã làm công việc này suốt mười năm qua, và lần nào xong việc cũng về đến nhà trước khi mặt trời ngả bóng. Nhưng hôm nay có biết bao nhiêu việc không tên, nào là giúp đỡ bà cụ đi lạc trở về nhà, nào là cho một em nhỏ quá giang đến trường, nào là… Đến khi xong xuôi đâu đấy thì mặt trời đã chớm ngả về tây.
Người chủ tiệm thuốc thấy trời đã quá trưa, bèn khuyên Văn Bảo nghỉ lại qua đêm, đợi sáng hôm sau hãy về. Nhưng Văn Bảo trong lòng canh cánh không yên, cậu chỉ lo cha mẹ không thấy mình về, sẽ lo lắng đi tìm bất chấp đêm hôm, rồi ngộ nhỡ có xảy ra điều gì bất trắc…
Chủ tiệm thấy ý Văn Bảo đã quyết, đành phải tiễn cậu một đoạn đường rồi ân cần dặn dò rằng:
“Có điều này… nếu không nói bác sẽ không yên tâm. Đến chân núi, nếu thấy mặt trời sắp tắt thì cháu nên nghỉ lại đâu đó, đừng đi vào con hẻm ấy, chờ đến sáng hôm sau hẵng lên đường. Còn nếu chẳng may đi vào Mê Lộ, thì nhất định, nhất định…”.
Chủ tiệm nắm chặt hai bàn tay Văn Bảo và nhấn mạnh từng câu: “Cháu nhất định phải liên tục niệm câu chú ngữ ‘Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo’, và phải kiên trì đi đến hết con đường, không được dừng lại, cũng không được xuống xe. Dẫu nhìn thấy cảnh tượng gì thì đó thảy đều là ảo giác, đừng tin vào những gì mình thấy, mà chỉ thẳng tiến về phía trước. Bởi chỉ cần dừng lại một cái là cháu sẽ bị hãm trong đó mà không thể thoát ra được. Cháu nhớ nhé, chỉ tới khi có người nói với cháu rằng đây là thôn Bắc ở cổng thành Thiên Thượng, thì lúc ấy cháu mới thật sự ra khỏi Mê Lộ”.
Văn Bảo cảm tạ rồi lên đường. Lúc này mới chớm giờ Mùi, nếu đường đi thuận lợi cậu vẫn có thể qua con hẻm trước khi tắt nắng. Nhưng không hiểu sao hôm nay trời bỗng nổi gió lớn, khiến từng vòng xe trở nên nặng nề, chậm chạp.
Và kìa, con hẻm đã hiện ra trước mắt. Từ con hẻm này có thể nhìn thấy cổng thành Thiên Thượng thấp thoáng trên sườn núi. Chỉ cần đi qua con hẻm này, thì quãng đường về nhà không còn xa nữa. Nhưng mặt trời cũng bắt đầu lặn xuống, những tia nắng yếu ớt vẫn đang ngập ngừng vương vấn trên sườn non. Nên dừng lại hay tiếp tục dấn bước? Nếu không phải vì cơn cuồng phong cản trở, thì rất nhanh thôi, Văn Bảo sẽ vượt qua con hẻm này. Nhưng mà…
Văn Bảo chợt nhớ đến đôi mắt âu lo của cha mẹ, cậu quyết định liều mình tiến bước.
“Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo. Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo…”, Văn Bảo vừa niệm chú ngữ, vừa nắm chặt ghi đông, hai chân tăng tốc nhanh nhất có thể. Con hẻm chỉ là một đoạn đường nhỏ dễ đi, nhưng lại là thông đạo duy nhất để lên núi. Lúc này mặt trời đã khuất bóng, chỉ để lại một đường vàng mờ ảo uốn lượn theo viền đồi.
‘Nhanh lên, nhanh nữa lên!’ – các nhành hoa và ngọn cỏ hai bên đường đồng thanh cổ vũ, ngay cả mấy con nhện giăng tơ trên vách đá cũng không dám chớp mắt, ai ai cũng dõi theo bóng hình chàng trai trẻ, cầu nguyện cho cậu sớm ra khỏi đoạn đường sinh tử này.
Đã được ⅔ đoạn đường rồi, nhưng mà… những hạt nắng cuối cùng đang biến mất, bóng tối bao trùm khắp không gian…
Ảo giác
Và rồi, cảnh tượng hiện ra trước mắt giống hệt như những gì mà người ta vẫn đồn thổi. Trong bóng tối nhá nhem chập choạng, những yêu nam, yêu nữ bắt đầu nhảy múa. Chúng không tiến lại gần, cũng không tỏ ra đe dọa, mà chỉ đơn giản là say sưa trong vũ điệu nhẹ như lông hồng.
Nhờ có câu chú ngữ Văn Bảo mới có thể giữ tâm trí tỉnh táo, đồng thời khiến yêu ma không dám lại gần. Nhưng đôi mắt cậu giờ đã hoa lên, rồi tối sầm lại, cậu chỉ có thể cảm nhận đôi bàn tay vẫn đang nắm chặt ghi đông. Trong thứ ảo giác u mê ấy, cậu cảm giác như chiếc xe đang lao thẳng vào vách đá rồi cậu bị hắt văng xuống đất ‘bịch’ một cái. Mình vừa ngã khỏi xe rồi sao? Có bị thương tích gì không nhỉ? Liệu mình còn có thể đi được nữa hay không? Không, không phải, chỉ là ảo giác, chỉ là mê thôi, dẫu thế nào mình cũng phải đạp xe tiến lên!
Cứ như vậy, cậu đã trải qua hàng loạt những hình ảnh huyễn hoặc khác nhau. Nhưng miệng không ngừng niệm chú ngữ, chân không ngừng đạp xe, cuối cùng cậu đã vượt qua khỏi đoạn đường tăm tối ấy.
Soạt! Các yêu nữ, yêu nam đồng loạt biến mất, Văn Bảo lại có thể nhìn thấy ánh trăng dát bạc trên nền đường. Và kia rồi, cây gạo đầu thôn đã hiện ra rồi! Phù, thế là thoát nạn, quả là một kỳ tích! Văn Bảo đạp xe tiến vào thôn Bắc, chỉ cần đi hết thôn trang này là đến cổng thành Thiên Thượng, từ cổng thành đến nhà cậu chỉ còn vài bước chân!
Nhưng mà, sao hôm nay thôn Bắc lạ thế nhỉ, nhà ai cũng đóng cửa im ỉm, hay là người ta đi ngủ cả rồi? Cậu lái xe vào một cái ngõ nhỏ thông ra cổng thành. Hôm nay cái xóm này lạ thật, con cái nhà ai mà cứ thả rông ngoài đường thế này? Trong xóm, có hàng chục bé trai, bé gái vừa chạy nhảy nô đùa, vừa múa, vừa hát ca. Điệu múa này, tiếng hát này quen thật, không biết mình đã thấy ở đâu rồi nhỉ?
“Oái!”, Văn Bảo tránh vội chiếc xe khỏi lao vào một bé gái đang đứng múa giữa đường, khiến chiếc xe mất thăng bằng đâm thẳng vào bờ tường. Cậu nghĩ bụng, cứ thế này thì nguy hiểm quá, thôi thì xuống xe dắt bộ cho lành vậy.
Vừa lúc dừng xe lại thì cũng là lúc cậu đến đoạn đường cuối xóm. Nhưng mà…cuối con đường lại là một khu dân cư khác, chứ không phải là cổng thành như cậu vẫn nghĩ. Ở đây không khí ảm đạm, tang thương, người đi trên đường mặt mày ủ rũ, nhà nào nhà nấy đều tiêu điều xác xơ. Rẽ vào một ngõ nhỏ, thấy là đường cụt, lại rẽ sang ngõ khác, vẫn là đường cụt!
Lẽ nào, có lẽ nào…???
Từ trong ngõ nhỏ đi ra là một cô gái trạc tuổi Văn Bảo. Cô gái này, trước đây cậu đã từng gặp qua, nhưng hình như cô ấy mất tích đã lâu rồi, sao hôm nay lại xuất hiện ở đây? Dẫu sao, có người để hỏi đường là may mắn lắm rồi, Văn Bảo bèn chạy đến hỏi. “Không, đây không phải thôn Bắc!” – cô gái trả lời.
Văn Bảo thoáng rùng mình… Không phải thôn Bắc sao? Vậy đây là nơi nào? Lời ông chủ tiệm thuốc vẫn cứ văng vẳng bên tai: “Cháu nhớ nhé, chỉ tới khi có người nói với cháu rằng đây là thôn Bắc ở cổng thành Thiên Thượng, thì lúc ấy cháu mới thật sự ra khỏi Mê Lộ”.
Những túp nhà liêu xiêu, những khuôn mặt não nề, những đứa trẻ nô đùa múa hát… Đúng rồi, cậu nhớ ra rồi, điệu múa của chúng giống hệt như điệu múa của các yêu nữ, yêu nam… Có lẽ nào, suốt từ nãy tới giờ, hết thảy đều là ảo giác? Và thực tế là… cậu đã mắc kẹt trong Mê Lộ!
Văn Bảo khuỵu xuống, hai tay ôm chặt lấy đầu. Thôi, thế là hết! Đã rơi vào cõi mê, là coi như vĩnh viễn chôn vùi ở nơi đây, ta sẽ không bao giờ, không bao giờ có thể quay về được nữa.
Lần đầu tiên trong đời cậu mới hiểu thế nào là tuyệt vọng. Đó là thứ cảm giác cùng quẫn, tang thương, một nỗi bi ai không lời nào có thể diễn tả được. Giống như là, bạn biết mình đang ở trong cơn ác mộng, nhưng bạn lại không thể nào thoát ra được, không thể nào tỉnh dậy khỏi giấc mơ.
Văn Bảo khóc nấc lên từng tiếng. Cô gái trước mặt cũng nhìn cậu đầy xót xa. Những người trên đường nghe thấy tiếng khóc đều chạy lại. Không ai nói một lời, vì tất cả đều thấu hiểu cảm giác ấy, bởi họ đều là những nạn nhân của Mê Lộ này.
Văn Bảo nhắm mắt lại, hai tay áp lên ngực. Trong cơn tuyệt vọng tột cùng, cậu chẳng còn gì để bấu víu ngoài Phật Pháp. Cậu đọc to tất cả những câu kinh Phật mà ký ức mơ hồ của cậu còn sót lại. Những người khác thấy vậy, tất cả đều đồng loạt quỳ xuống và đồng thanh niệm Phật cùng Văn Bảo. Dẫu chỉ nhớ ra một câu, dẫu chỉ nhớ ra một từ thôi, họ vẫn niệm đi niệm lại như vậy. Khi rơi vào vực thẳm đường cùng, con người ta sẽ chới với cố hết sức bám lấy tất cả những gì họ có thể bám. Cho dù đó chỉ là một cọng cỏ, nhành cây, và cho dù họ biết rằng bám víu vào nhành cây cọng cỏ cũng chẳng thể giúp được gì, thì họ vẫn không bao giờ buông xuôi.
Trên bầu trời cao vời vợi, vị cự Phật nhìn thấy những chúng sinh của mình đang lầm lạc trong mê, Ngài không khỏi thương cảm rỏ một giọt nước mắt từ bi. Giọt nước mắt rơi xuống, biến thành đại dương bao la vạn trượng. Rồi Ngài lại thả xuống một đóa sen, khải thị cho chúng sinh rằng thời gian sẽ thử thách lòng người, chỉ cần họ không mất đi Phật tính của mình, thì nhất định sẽ có ngày con thuyền Phật Pháp độ chúng sinh trở về.
Tu luyện là con đường duy nhất để trở về
Đã hàng ngàn năm, hàng ức vạn năm, cho đến hôm nay Văn Bảo và những người bạn của cậu vẫn còn ở trong Mê Lộ, mòn mỏi đợi đến ngày Thần Phật giáng hạ, độ họ thoát khỏi cõi mê. Nhưng vì phải luân hồi qua bao đời bao kiếp, mà không biết là đã bao kiếp bao đời, họ đã hoàn toàn quên mất nguyện ước năm xưa. Những con người lầm lạc ấy, vì giả tướng, vì ảo giác, và cũng là vì “mê”, họ dần dần tham luyến danh tình lợi, đắm chìm trong những thứ dục vọng tầm thường. Niềm tin vào Thần Phật thuở ban sơ, nay cũng bị coi là “cuồng tín”, là câu chuyện hoang đường.
Nhưng, thẳm sâu trong ký ức đã phủ một lớp bụi thời gian, vẫn là khao khát được hồi thiên. Thế nên, chỉ cần thời điểm đến, cơ duyên chín muồi, nhất định sẽ có người đến thức tỉnh họ, dẫn dắt họ đến gần hơn với Phật Pháp. Vì sao biết bao Giác Giả, biết bao vị Phật, Đạo, Thần đã hạ thế độ nhân? Đó là bởi chỉ có tu luyện mới là con đường duy nhất quay trở về…
Hồng Liên