Nếu bạn có dịp đến thăm thủ đô của xứ sở mặt trời, bạn sẽ thấy Tokyo có sức hấp dẫn lạ kỳ, và dường như vô tận, mà bất cứ ai cũng sẽ nhớ nhung khi quay trở về…
Điều làm cho bạn ngạc nhiên nhất có lẽ là quy mô của thành phố. Tokyo dường như được bao phủ bởi các biển hiệu đèn neon, những ngôi chùa cổ kính, những tòa nhà cao ngất trời, hòa quyện vào với nhau một cách nên thơ và đầy sức sống. Khu vực đô thị có tới 35 triệu người; tương đương với hai phần ba nước Anh thu gọn lại trong phạm vi một thành phố – vậy mà tàu khách vẫn chạy đúng giờ và giao thông vẫn thông suốt. Đó là cái tài giỏi của người Nhật mà cư dân thế giới nhiều lần phải ngưỡng mộ.
Tôi lớn lên ở Madrid và London; hiện tại tôi sống ở Los Angeles, nhưng Tokyo vẫn mãi là quê hương của tâm hồn tôi. Tôi đã lớn lên cùng hoạt hình và truyện tranh Nhật Bản, cùng trò chơi điện tử và bị hấp dẫn bởi đất nước này ngay từ những ngày xa xưa; đây chính là những dấu ấn đầu tiên trong đời sống nghệ thuật của tôi. Vì thế, cũng không ngạc nhiên khi tôi viết tiểu thuyết “Blue Light Yokohama” (Ánh sáng xanh da trời của Yokohama) tại Tokyo.
Người Tokyo thích nhắc nhở người khác rằng họ có nhiều nhà hàng Michelin-stars hơn cả London và Paris. Tuy nhiên, những bữa ăn tuyệt vời không nhất thiết phải đắt tiền. Trong chuyến đi gần đây nhất, tôi cùng bạn gái đến thăm công viên khỉ tuyết Jigokudani, và khi chờ bắt xe buýt về Tokyo, chúng tôi tình cờ được ăn cùng với một gia đình người bản xứ. Chủ nhà đã nấu mỳ ramen và xem tivi cùng bọn trẻ khi chúng tôi ăn. Chúng tôi cảm thấy bữa ăn thật ngon và đầy hương vị dù chỉ thưởng thức một món ăn đơn giản không cầu kì. Những trải nghiệm như thế này bạn không thể nào tra trên Google hoặc Street View được.
Lần đầu tiên tôi đến đây năm 2010 đã được một người làm công ở một nhà tắm công cộng bảo rằng “Tokyo là cả triệu thành phố”. Quả đúng là như vậy thật. Khu phố Harajuku vào mỗi ngày thứ bảy giống như một sàn diễn cho các bạn trẻ với đủ loại thời trang mới nhất, nhưng chỉ cách nơi đó 10 phút đi bộ, tại cung điện Meiji Jingu, bạn có thể chứng kiến một đám cưới truyền thống với cô dâu chú rể mặc kimono trắng muốt, đội mũ cùng với người chủ hôn đi guốc mộc.
Công viên Todoroki Ravine là một điểm đến không thể thiếu được ở Tokyo nhưng bị rất nhiều người bỏ qua. Đây là một thành phố đầy cây xanh, trải dài theo một dòng sông với những chiếc cầu cổ được xây nên bằng đá chạm trổ và cây tre. Khi ngang qua nơi đây bạn có thể ngửi thấy mùi rêu phong và nghe thấy tiếng chuông vọng đến từ một ngôi đền.
Tôi luôn chọn đi tham quan núi Takao chứ không phải là núi Fuji. Nơi này thật là đẹp và chi phí chuyến đi không quá đắt. Hơn nữa, có một vườn bia ở trên đỉnh núi. Ngoài ra, nếu bạn đến một quán sushi ngay trước giờ đóng cửa, chủ quán sẽ cho thêm rất nhiều đồ ăn, bởi vì theo luật, thủy hải sản chỉ được bán trong thời hạn nhất định.
Cầu Cầu Vồng (Rainbow) được thắp sáng bởi năng lượng mặt trời và thật lung linh huyền ảo – đây là nơi ngắm cảnh tuyệt vời nhất của tôi ở Tokyo. Nếu không sợ độ cao, bạn có thể đi bộ qua cầu và ngắm nhìn thành phố mỹ lệ, và dòng sông chảy phía dưới được soi sáng bằng ánh đèn neon của những phi thuyền chở đầy du khách tiệc tùng.
Du khách sẽ không phải lo sợ vì Tokyo quá choáng ngợp hay sẽ không hiểu gì vì không biết tiếng Nhật. Thành phố có rất nhiều biển chỉ dẫn bằng tiếng Anh và người dân luôn giúp đỡ nhiệt tình mỗi khi bạn hỏi đường họ. Hãy mua thẻ Suica hoặc Pasmo. Loại thẻ này giống như thẻ đi lại Oyster ở London. Nhưng ở Tokyo, người ta còn dùng thẻ này để thanh toán khi mua sắm nữa. Trang web chính thức Go Tokyo có đầy đủ mọi thông tin và ứng dụng để phục vụ khách tham quan thành phố, bao gồm cả sơ đồ đường tàu điện ngầm. Trang web Tokyo Free Guide giúp bạn bố trí các tour đi bộ. Nếu bạn ngại dậy sớm từ 3 giờ sáng để đi chợ cá Tsukiji thì hãy thăm đài quan sát trên đỉnh Toà Thị Chính. Bạn sẽ không phải trả tiền vé ra vào vì nó miễn phí. Toà nhà cao đến mức bạn cảm thấy ù tai khi đi thang máy. Và từ đây, bạn có thể nhìn thấy núi Fuji. Ở đây còn có cửa hàng lưu niệm và cảnh thì đẹp như nhau cả ngày lẫn đêm.
Phố Yakitori là tụ điểm của đồ ăn đường phố, đặc biệt là ngõ Memory. Hầu hết các hàng ăn đều bán thịt xay tẩm ướp nướng trên que. Ngõ Memory (còn có tên là Ngõ Piss, tùy thuộc vào người bạn hỏi đường là ai), có dãy đèn lồng đỏ làm bạn cảm thấy khung cảnh mang đậm chất Nhật Bản.
Tôi có một bức ảnh chụp tôi và bạn đang ngồi uống bia và ngắm đèn trên sông ở Yokohama. Đây là bức ảnh tâm đắc nhất của tôi khi đến Nhật lần đầu cho chuyến công tác đến một đất nước khác mà thời báo du lịch Which? đã dành cho tôi. Lúc đó tôi còn đang ở giữa tuổi 20 và đầy hứng khởi. Toàn bộ nhóm khách đi cùng đều lớn tuổi hơn tôi, nên tôi đã làm bạn với người hướng dẫn viên, là một anh người Pháp lấy vợ Nhật. Trong ánh đèn neon tỏa sáng dòng sông với bóng của vòng xoay Yokohama ở phía xa, chúng tôi nói chuyện rất say sưa, và đều mải ngắm dòng sông.
Lòng đam mê của tôi đối với Tokyo bắt nguồn từ mối quan hệ đặc biệt với thành phố này – mặc dù thành phố này thật mơ hồ và khó tả! Tôi đã bỏ ra cả hai năm để tìm hiểu ánh đèn màu xanh của Yokohama, trùng với tựa đề của bài hát trữ tình của Ayumi Ishida đã chiếm đầu bảng tại Nhật trong kỳ nghỉ Giáng sinh năm 1968. Yokohama khi đó dùng đèn khí gas để thắp sáng đường phố và nó có màu xanh. Lời của bài hát nghe hơi kỳ, bởi vì thay bằng hát về người yêu của mình, ca sỹ này lại hát về thành phố Yokohama.
Tất cả những điều giản dị này khiến Tokyo trong tôi không thể phai nhạt. Nó không hào hoa mỹ lệ như Paris hay cổ kính đầy vóc dáng lịch sử như Rome, nhưng nó bình dị, gần gũi và lấp lánh theo cách riêng của nó. Tokyo như ảo ảnh, một khi ai đã đến đều khó có thể cưỡng lại được vẻ đẹp bí ẩn này, mà cứ bị ám ảnh mãi để rồi một ngày nào đó những hình ảnh ấy lại thôi thúc ta quay trở lại…
Theo The guardian
Tuấn Khanh
Xem thêm: