Tại một thành phố hoa lệ, có một người phụ nữ làm giúp việc cho một nhà giàu vào ban ngày, buổi tối lại về chăm sóc cậu con trai bốn tuổi. Câu chuyện xảy ra trong một tối làm muộn giữa mẹ con cô cùng ông chủ nhà khiến mọi người không khỏi rớt nước mắt…
Ông chủ biết hoàn cảnh của cô nên muốn để một phòng trống cho hai mẹ con cô đến ở. Ông nói: “Đưa con cô đến đây, sau này hai mẹ con cứ sống ở đây, tôi sẽ không trừ một đồng tiến lương nào.”
Người giúp việc cảm ơn và nói: “Dạ không cần đâu ạ, chúng tôi không dám làm phiền gia đình ông như thế đâu ạ.” Cô nhất định đồng ý nên ông cũng không nài thêm nữa, và câu chuyện cứ thế qua đi.
Kỳ thực cô giúp việc cũng có nỗi lòng riêng, ngôi nhà không những to đẹp, sang trọng, nhà vệ sinh cũng mười mấy gian, gian nhỏ nhất cũng to hơn nhà của mẹ con cô, nhưng cô lo lắng rằng nếu sống trong khoảng cách giàu nghèo lớn như thế thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến con trai bốn tuổi của cô.
Một hôm, ông chủ nói ngày hôm sau muốn mở tiệc đãi khách tại nhà, sẽ mời rất nhiều bạn bè đến. Ông sợ không đủ người làm, nên ông đã thương lượng với cô: “Mai cô có thể về muộn hơn mọi ngày một chút được không? Tôi đang thiếu người phụ bếp, giờ tìm người sợ không kịp, nên chỉ biết nhờ cậy vào cô.”
Cô giúp việc nói: “Được ạ, nhưng tôi chỉ lo buổi tối không thấy tôi về con trai tôi sẽ sợ.”
Ông chủ nói: “Không thành vấn đề, mai cô cứ đưa thằng bé đến, ngày mai mời hai mẹ con cùng dự tiệc luôn.”
Tối hôm đó đi làm về, cô rẽ qua cửa hàng quần áo mua cho cậu con trai một bộ quần áo mới, và một chiếc bánh mì kẹp xúc xích. Về đến nhà cô ôm chầm cậu con trai bé bỏng, cô đưa quần áo mới cho cậu ướm thử, rồi nói ngày mai ông chủ mời cậu đi dự tiệc. Cậu bé háo hức không thể ngủ được, cô giúp việc ôm con mà nước mắt cứ rơi.
Hôm sau cô đưa con trai đến nhà ông chủ, cô không đưa con vào bằng cửa chính mà đi bằng cửa phụ, sau đó đưa cậu bé vào một gian phòng không có người ở. Cô gạt nước mắt dặn con: “Con không được chạy ra ngoài, lát nữa chuẩn bị đồ ăn xong mẹ sẽ mang đến cho con.”
Khi thức ăn đã chuẩn bị xong xuôi, cô dẫn con đến một gian nhà vệ sinh, cô mang theo một cái đĩa nhỏ và chiếc bánh mì kẹp xúc xích ngày hôm qua. Cậu bé chưa bao giờ được nhìn thấy một gian phòng nào lộng lẫy như vậy, nhà vệ sinh có gương sáng trong veo, tất cả các thiết bị đều rất hiện đại và sạch sẽ, cậu bé không hề biết đây là nhà vệ sinh, cậu nói với mẹ rằng cậu rất hạnh phúc khi được bước chân vào đây.
Cô giúp việc vừa rơi nước mắt vừa nghẹn ngào nói: “Mẹ đưa con đến dự tiệc, con là trẻ con nên không được ngồi với người lớn, đây là gian phòng ông chủ đặc biệt chuẩn bị cho con.”
Cậu bé bé ngồi trên nắp bồn cầu vừa lắc lư hát hò vừa thưởng thức bánh mì, món cao sang mà cậu chưa bao giờ được ăn.
Khi bắt đầu bữa tiệc, ông chủ nhanh chóng nhận ra còn thiếu một người, ông liền xuống bếp hỏi cô giúp việc, cô ấp úng trả lời: “Tôi bận quá nên cũng không để ý, có lẽ… chắc là… nó đang chơi ở ngoài sân.”
Ông chủ dường như đã hiểu ra tất cả, ông đi tìm khắp các phòng, rồi cuối cùng cũng tìm thấy cậu bé trong một gian nhà vệ sinh ở góc khuất nhất. Ông chủ hỏi cậu: “Sao cháu lại ở đây? Cháu biết đây là đâu không? Cậu bé tươi cười đáp: “Mẹ cháu nói đây là gian phòng mà ông chủ đặc biệt chuẩn bị yến tiệc cho cháu, món bánh mì kẹp xúc xích rất ngon, cháu chưa bao giờ được ăn món ngon như thế bao giờ. À! Đúng rồi bác là ai ạ? Bánh ngon như thế này cháu không muốn ăn một mình, bác có muốn cùng cháu thưởng thức không?”
Ông chủ nghe vậy thấy lòng đau nhói nhưng vẫn cố gắng cười thật tươi với cậu bé, và không hỏi thêm câu nào nữa.
Giây phút đó, ông nhớ lại những ngày đầu cùng cha mẹ lên thành phố, cũng trải qua những khó khăn tủi nhục, nước mắt ông đang chảy ngược vào trong.
Ông quay lại phòng tiệc rồi nói với các quan khách: “Thật xin lỗi các vị, bây giờ tôi phải đi tiếp một vị khách rất đặc biệt, nên không thể cùng ăn với mọi người rồi, mọi người cứ tự nhiên tiếp tục nhé.”
Nói xong ông vào bếp lấy hai đĩa thức ăn, rồi đi thật nhanh đến gặp cậu bé. Ông bắt chước điệu bộ của cậu rồi vui vẻ đưa thức ăn đến: “Nào, thức ăn ngon và gian phòng đẹp thế này, nếu hưởng thụ một mình thì không được rồi, vậy chúng ta hãy cùng thưởng thức nhé.” Hai người ngồi bệt xuống sàn bốc thức ăn một cách tự nhiên và vui vẻ.
Ông chủ và cậu bé vừa ăn vừa hát, hai người cũng nói rất nhiều chuyện, ông còn nói mẹ cậu là người chăm chỉ nhất trên đời này, là người vĩ đại nhất trên đời này, là người vì cậu mà chịu nhiều vất vả, sau này lớn lên nhất định phải hiếu thuận với mẹ. Còn cậu bé cho đến tận hôm nay cũng không biết mẹ mình là một người giúp việc.
Khách khứa nhìn thấy chủ nhà bê hai đĩa thức ăn đi đã lâu mà không thấy quay lại nên nháo nhào chia nhau đi tìm. Khi nhìn thấy hai người đang ngồi trong nhà vệ sinh vui vẻ ăn uống và “tâm sự”, tất cả mọi người đều cảm động rưng rưng nước mắt.
Những quan khách trong nhà lúc bấy giờ đều lần lượt bê thức ăn lại, họ vừa ăn uống hát hò và chúc mừng cậu vì có một người mẹ thật vĩ đại họ ngưỡng mộ cậu nói cậu là người hạnh phúc nhất thế gian…
Nhiều năm sau đó, cậu bé khôn lớn thành tài, cậu cũng tạo dựng sự nghiệp riêng cho mình. Hàng năm cậu đều quyên góp không ít tiền cho người nghèo, nhưng không bao giờ nhận lời phỏng vấn của phóng viên. Cậu cũng thắc mắc với bạn bè, sao cậu không thể nào quên cái ngày hôm đó, cái ngày mà ông chủ giàu có nhân hậu chân thành thiết đãi một cậu bé bốn tuổi.
Câu chuyện này tôi đã đọc rất nhiều lần và cũng chia sẻ cho bạn bè rất nhiều lần, nhưng hôm nay tôi vẫn muốn chia sẻ thêm một lần nữa. Tôi ngồi nơi đây xin gửi lời chúc tới tất cả những người mẹ trên thế gian luôn khỏe mạnh, vui vẻ và hạnh phúc.
Thiếu Kỳ
Xem thêm: