Sau cuộc hành trình dài đằng đẵng với nhiều vất vả và hiểm nguy, Tiểu Minh và nàng tiên cũng đến được vùng đất của dân tộc người-tiên, xứ sở Hòa Bình. Tại đây, Tiểu Minh bắt đầu tiếp xúc với con người thứ hai trong mình: Hoàng tử xứ sở Hòa Bình.
Xem chương trước: Nước mắt của những vì sao – Chương 46: Thử thách lòng tham và dục vọng
Sau khi đi qua những khu rừng chằng chịt dây leo, Tiểu Minh và nàng tiên đến một rừng cây cổ thụ. Những cây cổ thụ to như những tòa lâu đài uy nghiêm, trầm mặc đứng cạnh nhau vút lên trời cao, cây này tách riêng với cây kia. Có lẽ chúng đã sống cả ngàn năm nay rồi, nhiều cây gốc to đến chục người ôm không xuể, rễ của chúng như những con trăn khổng lồ bò lan ra khắp mặt đất.
Trời tối dần, ở dưới bóng của những cây cổ thụ lại càng tối nhanh hơn. Nàng tiên nhìn quanh một lượt và nói:
– Khu rừng có vẻ an toàn, hoàng tử xứ sở Hòa Bình, chúng ta sẽ nghỉ ngơi tại đây nhé?
Tiểu Minh gật đầu.
– Vâng, tôi cũng thấy vậy!
Nàng tiên Leni chào Tiểu Minh rồi tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống đất đả tọa như mọi khi.
Nàng tiên dần dần chìm vào vầng hào quang huyền ảo mơ hồ. Tiểu Minh cũng nhìn quanh quất để tìm chỗ ngủ. Cậu thấy những cái rễ khổng lồ đâm ra từ gốc cây tạo thành những cái hốc giống như những chiếc ghế bành thú vị. Sau một ngày mệt mỏi, cậu liền tựa vào một trong những hốc cây và ngủ ngay sau đó.
Những thân cây cổ thụ dần trở nên đen thui, im lìm trong bóng đêm trầm mặc và u uất.
Đến nửa đêm, khắp khu rừng bỗng nhiên mọc lên những bông hoa hình cánh sao, chúng phát ra những tia sáng vàng óng làm bừng sáng cả khu rừng khiến không gian trở nên huyền ảo. Rồi các linh hồn xuất hiện, những linh hồn đẹp đẽ và thanh khiết nhẹ nhàng đi lại thành vòng tròn quanh Tiểu Minh và hát một bài thánh ca êm dịu trong mơ hồ.
Tiểu Minh mở mắt, thấy mình ở trong một cung điện nguy nga tráng lệ làm bằng đá cẩm thạch trắng, khắp cung điện bừng lên ánh sáng lung linh và diệu kì của hàng ngàn ngọn nến cháy. Lúc này cậu chỉ là một đứa trẻ rất nhỏ, vẫn còn được quấn tã lót và nằm trong vòng bàn tay của một người phụ nữ xinh đẹp. Người phụ nữ với làn tóc nâu, da trắng giống Tiểu Minh và đang nhìn cậu bằng ánh mắt âu yếm, dịu hiền. “Phải chăng đó là mẹ mình”, Tiểu Minh băn khoăn định hỏi nhưng chỉ phát ra được những tiếng oe oe.
– Ôi con trai yêu quý! Con đang gọi mẹ phải không?
Người phụ nữ hôn lựng vào má đứa con. Lần đầu tiên được cảm nhận tình yêu của mẹ, cậu xúc động quá và khóc òa lên.
– Đừng khóc, con yêu, con phải mạnh mẽ lên để xứng đáng với vai trò của người đứng đầu dân tộc Hòa Bình trong tương lai chứ!
Rồi một người đàn ông đầu đội vương miện xuất hiện, chắc hẳn đó là Đức Vua. Nhưng vị vua này giống Tiểu Minh đến lạ lùng, chỉ hơi khác đôi chút là người này có vẻ mạnh mẽ hơn với đôi mắt rất sắc sảo, thông minh. “Có lẽ ông ấy là cha hoàng tử, một con người khác đang sống ở trong mình”, Tiểu Minh nghĩ.
– Bệ hạ! Con trai chúng ta thật đẹp phải không? Bệ hạ nhìn xem, đôi mắt nó mới đẹp làm sao!
Đức vua nhìn Tiểu Minh âu yếm nói:
– Đúng vậy, con của chúng ta có đôi mắt của những vì sao. Hẳn là được các vị thần chúc phúc.
– Bệ hạ! Vậy người đặt tên con là gì?
– Hoàng hậu yêu quý của ta, trước khi đặt tên con, ta có tin vui đặc biệt muốn nói với nàng.
– Vâng, thưa bệ hạ, thần thiếp xin nghe.
– Nàng biết không, Tinh Linh Lệ Cầu đã bừng sáng đúng vào ngày con chúng ta ra đời. Thằng bé là người được các vị thần chọn làm người dẫn đường cho dân tộc Hòa Bình trong cuộc trường chinh vĩ đại. Thế giới này chẳng còn lâu nữa sẽ được giải thoát khỏi bóng đêm, và dân tộc Hòa Bình của chúng ta cũng sẽ được giải thoát khỏi lời nguyền.
– Thật sao? Chúng ta đã phải chờ đợi cả ngàn năm nay rồi! Và bây giờ nó tỏa sáng đúng vào ngày con trai chúng ta ra đời. Thật là sự trùng hợp kỳ diệu!
– Vậy ta hãy đặt tên con là Kai, em thấy thế nào?
“Thì ra vị hoàng tử đó tên là Kai”, Tiểu Minh nghĩ, “Cái tên thật lạ!”. Hoàng hậu nghe vậy tỏ ra rất tâm đắc.
– Không thể có cái tên nào ý nghĩa hơn thế. Em tin Kai của chúng ta sẽ thắp lên ánh sáng cho loài người.
Trong khi Đức vua và Hoàng hậu đang trò chuyện, một vị quan thái giám bước vào.
– Thưa bệ hạ! Thông tin Tinh Linh Lệ Cầu bừng sáng và hoàng tử ra đời đã được truyền tới khắp đô thành Hòa Bình. Dân chúng đang tập hợp lại tại quảng trường để tham gia lễ tạ ơn thần linh.
– Được, bảo với quan tư tế, ta sẽ ra đó ngay.
– Vâng!
Vị quan tư tế cúi đầu và lui ra.
– Hoàng hậu, nàng còn yếu, hãy để ta bế Kai ra chào thần dân Hòa Bình.
– Không! Bệ hạ! Một sự kiện đặc biệt thế này thần thiếp không thể không tham dự. Như vậy là bất kính với thần linh.
Đức vua nhìn Hoàng hậu lo lắng:
– Nhưng sức khỏe của nàng…
Hoàng hậu nhẹ nhàng lắc đầu:
– Không sao! Được các vị Thần bảo hộ, thiếp vẫn khỏe, có thể đi được.
– Vậy nàng hãy cẩn thận nhé, hoàng hậu yêu quý!
Tiểu Minh được hoàng hậu bế ra một quảng trường rộng lớn trước hoàng cung. Lúc này nơi ấy đã được phủ kín bởi màu sắc sặc sỡ từ hàng ngàn bộ trang phục lễ hội của những người dân Hòa Bình. Tất cả bọn họ đều đứng theo hàng, khuôn mặt háo hức chờ đón một sự kiện đặc biệt ngàn năm có một. Tiểu Minh biết, điều đặc biệt đó chính là cậu, hoàng tử Kai, người được chọn giữ Tinh Linh Lệ Cầu.
Hoàng hậu bế Tiểu Minh đi đến đâu, người dân Hòa Bình đều cúi chào với vẻ thành kính. Đức vua xuất hiện, trên tay nâng niu một khối cầu trong suốt và sáng lung linh. Nhìn thấy khối cầu thủy tinh ấy, Tiểu Minh tò mò đưa tay ra với. Thấy vậy, đức vua và hoàng hậu đều nở nụ cười rồi cùng quỳ xuống, tất cả thần dân Hòa Bình cũng lần lượt quỳ xuống theo. Vị quan tư tế cất cao giọng:
– Hỡi những thần dân của dân tộc Hòa Bình, dân tộc mang sứ mệnh giải phóng loài người khỏi bóng tối của ma quỷ. Hôm nay trên xứ sở thiêng liêng này đón chào một sự kiện đặc biệt: Tinh Linh Lệ Cầu đã bừng sáng. Tinh Linh Lệ Cầu bừng sáng vào ngày hoàng tử của dân tộc người-tiên chúng ta được sinh ra. Các vị thần đã chọn hoàng tử làm người dẫn đường cho chúng ta trong cuộc trường chinh vĩ đại vào bóng tối để thắp lên ánh sáng của niềm tin và hi vọng cho loài người. Và hôm nay hoàng tử cũng đã chọn Tinh Linh Lệ Cầu…
Tiểu Minh cố đưa tay ra đỡ lấy Tinh Linh Lệ Cầu, nhưng vừa chạm vào thì bỗng nhiên nó phát sáng chói lòa, những tia sáng rọi vào mặt cậu làm cho mọi thứ dần trở nên mờ nhạt. Cậu cố gắng đưa tay ra níu kéo nhưng hình bóng của đức vua, hoàng hậu cùng thần dân của dân tộc Hòa Bình mỗi lúc một mờ nhạt dần…
– Mẹ!
Tiểu Minh hét lên và giật mình tỉnh dậy, một tia nắng lọt qua tán cây và chiếu thẳng vào chỗ cậu nằm. Những hình ảnh của giấc mơ vẫn lưu lại mơ hồ trong tâm trí, khiến cậu bần thần. “Mình đúng là hoàng tử ư? Hoàng tử Kai”, Tiểu Minh nhớ cảm xúc khi được nằm gọn trong vòng tay mẹ. Rồi cậu đưa tay lên ngắm nhìn chiếc nhẫn ràng buộc. “Vậy là sao” cậu tự hỏi và không thể hiểu được điều gì đang xảy ra với mình. “Tại sao hoàng tử Kai xứ sở Hòa Bình lại sống trong một con người ở đất nước Kim Mã xa xôi?”
– Hoàng tử có sao không?
Tiếng nói của nàng tiên dứt Tiểu Minh ra khỏi dòng suy tưởng mộng mị. Cậu ngửa mặt lên và thấy ánh mắt băn khoăn của nàng tiên đang nhìn mình. Cậu thở một hơi dài:
– Tôi mơ thấy những người dân xứ sở Hòa Bình…
– Vâng thưa hoàng tử, có lẽ chúng ta đã đến vùng đất của dân tộc Hòa Bình. Hoàng tử nhìn xem.
Tiểu Minh bất chợt nhận ra, chỉ sau một đêm, khắp khu rừng đã bừng lên bởi một loài hoa hình cánh sao, chúng in lên nền đất tối sẫm với một vẻ đẹp đầy huyền bí. Tiểu Minh cúi xuống, ngắt một đóa hoa lên ngửi, những bông hoa này có một mùi hương rất đặc biệt, dịu nhẹ và mơ hồ, chỉ có thể cảm nhận được mùi hương của hoa thông qua một hơi thở rất khẽ.
– Đó là hoa Lưu Linh, ngôi nhà tạm thời của những linh hồn người-tiên, dân tộc Hòa Bình đã khuất.
– Vậy ư?
Tiểu Minh vội đặt bông hoa lại chỗ cũ. Chưa bao giờ cậu lại mong được gặp dân tộc Hòa Bình như lúc này. Trong giấc mơ đêm qua, cậu đã nhìn thấy cha mẹ của hoàng tử – một con người khác của cậu – và những người dân xứ sở Hòa Bình. Những hình bóng ấy lúc này như đang thôi thúc cậu trở về với cội nguồn. Cậu đứng dậy.
– Chúng ta đi thôi cô Leni!
Lần đầu tiên trong đời Tiểu Minh giục nàng tiên Leni lên đường. Nàng tiên mỉm cười gật đầu.
Càng tiến về phía trước, những bông hoa Lưu Linh xuất hiện ngày càng dày, cảm tưởng như mặt đất bừng lên bởi sắc hoa màu vàng rực rỡ. Tiểu Minh phải cố gắng lắm mới không giẫm phải những cánh hoa mảnh mai ấy. Bất chợt nàng tiên đừng bước, ánh mắt nhìn về phía trước với vẻ suy tư.
– Gì vậy cô Leni?
Nàng tiên không nói gì, Tiểu Minh vội nhìn theo nàng tiên và không khỏi bàng hoàng…
Phía trước là một nghĩa địa vô cùng rộng lớn.
Những tấm bài vị đứng theo hàng lối, hiện lên trên nền của sắc hoa Lưu Linh và trải ra xa tít tắp, vượt quá tầm mắt. Có lẽ phải đến hàng vạn người đang yên nghỉ ở nơi đây. Không hiểu sao tim Tiểu Minh lúc này đập lên thình thịch, cậu thấy hồi hộp một cách kì lạ, những cảm xúc hỗn độn giữa hân hoan vui sướng và buồn đau tự nhiên xâm chiếm lấy tâm hồn.
“Hoàng tử”, “Hoàng tử xứ sở Hòa Bình”,… “vạn tuế vạn vạn tuế…”
Có tiếng ai đó thoang thoảng trong gió. “Hình như họ đang gọi mình”, Tiểu Minh nghĩ, mà không chắc có phải là cậu đang nghĩ hay không. Hoàng tử đang sống dậy, cậu cảm nhận được điều đó bởi có một sức mạnh lạ kì nào đó đang dậy lên chế ngự cậu, dẫn cậu tiến về phía trước, nơi những tiếng gọi mơ hồ đang phát ra.
Tiểu Minh tiến dần vào trong nghĩa địa với đôi mắt mơ màng và lòng đầy rạo rực. “Có lẽ đó là cảm xúc của vị hoàng tử xứ sở Hòa Bình. Anh ta đang xúc động”, cậu nghĩ…
Nam Minh