Trong lòng Lệ cũng rộn ràng, cô đếm từng ngày được lên núi A Lý Sơn nơi đảo ngọc Đài Loan ngắm hoa Anh Đào…
Hơi thở của mùa xuân mang đến những chồi non và lộc biếc trên khắp nẻo đường. Lệ ngỡ ngàng nhìn hàng cây bàng khoác trên mình bộ áo lá non xanh mơn mởn, những cây bằng lăng lại đổi sang màu tía biêng biếc. Trăm hoa thi nhau khoe những bộ áo sặc sỡ, lung linh sắc màu giữa những tán lá non mơn man đu đưa trong làn gió nhẹ. Cái nắng mùa xuân cũng thật ngọt ngào và mơ màng.
Sức sống mới được thổi đến muôn loài. Trong lòng Lệ cũng rộn ràng, cô đếm từng ngày được lên núi A Lý Sơn nơi đảo ngọc Đài Loan ngắm hoa Anh Đào.
“Nhất cậu đấy! Tớ cũng thích lên núi A Lý Sơn ngắm hoa Anh Đào!”, cô bạn tay chống cằm, mắt như hướng về một nơi thật xa, mơ màng thả hồn vào một không gian khác. Có lẽ cô ấy đang lạc vào vườn hoa Anh Đào nơi tiên cảnh nào đó. Bỗng chốc quay về với hiện thực, cô bạn xịu mặt: “Nhưng đợt này tớ lại bận đi công tác rồi, không đi cùng cậu được, híc híc”. Lệ bối rối: “Ừ thôi thì để năm sau vậy!”.
Hai cô gái tần ngần lặng im hòa mình vào khúc ca “Núi cao xanh” nhí nhảnh, thuần khiết của những chàng trai và cô gái vùng sơn cước
Cái ngày mà Lệ mong đợi cuối cùng cũng đến. Sáng hôm đấy trời se se lạnh, nhưng ánh nắng vàng ươm vẫn rót xuống suốt chặng đường đoàn du lịch đi qua. Chị hướng dẫn viên nhắc mọi người lên núi nhớ mang theo áo khoác nhẹ. Ngọn núi này rất đặc biệt, nếu đi từ chân núi lên tới đỉnh sẽ lần lượt thấy được phong cảnh cả bốn mùa Xuân Hạ Thu Đông. Lệ cũng được nghe kể vài năm trước nhưng giờ mới có dịp thỏa nguyện.
Chiếc xe du lịch 50 chỗ vòng vèo bao nhiêu lượt quanh chân núi cuối cùng cũng lên đến bãi đỗ xe. Mọi người phải đi bộ ra chờ tàu điện mới lên được đến chỗ hoa Anh Đào nơi lưng chừng núi. Cả đoàn người ùa ra ngoài khoan khoái hít căng lồng ngực bầu không khí trong lành, mát rượi trên ngọn núi cao xanh. Bốn bề đều là những hàng cây xanh ngút ngàn hút tầm mắt.
Đâu đây chợt nghe tiếng kèn Saxophone trầm ấm vang lên. Nhi hồ hởi kéo tay Lệ: “Em ơi, em có nghe thấy tiếng kèn không? Tiếng kèn mới mượt mà làm sao! Em đi với chị xem ai đang thổi nhé”. Đôi mắt Nhi sáng lấp lánh như hai vì sao, như uống lấy từng nốt nhạc. Lệ nhìn Nhi phì cười: “Ai da, phong cảnh hữu tình lại thêm tiếng kèn đắm đuối thế này!”. Đi được vài chục mét hai cô bạn nhìn thấy một nghệ sỹ người Đài Loan luống tuổi đang say sưa với những khuông nhạc của mình. Hai cô gái tần ngần lặng im hòa mình vào khúc ca “Núi cao xanh” nhí nhảnh, thuần khiết của những chàng trai và cô gái vùng sơn cước:
“Núi cao xanh thẳm, nước suối biếc.
Cô nương núi A Lý đẹp như làn nước trong.
Chàng trai núi A Lý tráng kiện như núi.
Núi cao thường xanh thẳm, nước suối thường xanh trong.
Cô nương và chàng trai mãi chẳng phân ly
Như nước suối trong luôn chảy quanh ngọn núi xanh.”
“Mau đi thôi, sắp đến vườn hoa Anh Đào rồi”. Tiếng gọi với lại, khiến cả hai bừng tỉnh khỏi làn điệu vui tươi, nuối tiếc chào bác nghệ sỹ rồi rời đi.
Khi tận mắt nhìn thấy từng cánh hoa mong manh rung rinh như đang cười với cô, Lệ vẫn không khỏi xúc động
Cả đoàn xếp hàng ở trạm xe điện, mọi người chia thành từng nhóm nhỏ lần lượt lên xe. Thi thoảng hai bên đường vẫn thấp thoáng những bóng cây Anh Đào lấp ló giữa sườn núi xanh rì. Mọi người reo lên mừng rỡ, ríu rít chỉ cho nhau những bóng cây toàn hoa phơn phớt hồng: “Hoa Anh Đào kìa, hoa Anh Đào kìa!”, “Đâu, đâu?”, “Ôi chao, đẹp quá!”. Chiếc tàu điện chậm rãi lướt đi, nửa tiếng sau thì dừng lại nơi lưng chừng núi, nơi có rất nhiều cây Anh Đào đang nghiêng mình làm duyên làm dáng. Chiếc xe điện dừng lại, từ các toa tàu xinh xắn mọi người túa ra như bầy chim nhỏ, ánh mắt háo hức, lòng đầy hân hoan.
Khắp một vùng đều là hoa Anh Đào, cây thì hồng phớt, cây lại hồng đậm, cây màu nhàn nhạt. Những bậc thang bằng gỗ xinh xắn uốn lượn quanh những cây hoa Anh Đào. Lệ như say mê giữa bầu không khí mát trong nơi núi rừng. Màu xanh rì của những hàng cây cao vút, mát rượi như làm nền cho những đóa Anh Đào thỏa mình khoe sắc.
Trời như chiều lòng người khi rót thêm những tia nắng vàng dìu dịu lấp lánh xuống rừng cây. Dẫu không ít lần Lệ ngây người ngắm những bông hoa Anh Đào trên mạng nhưng khi tận mắt nhìn thấy từng cánh hoa mong manh rung rinh như đang cười với cô, Lệ vẫn không khỏi xúc động. Có nằm mơ Lệ cũng không thể tưởng tưởng ra các vị Thần tự nhiên lại tạo ra loài hoa xinh đẹp đến vậy. Trí huệ của con người đúng là chẳng thể nào vượt khỏi sự tinh tế, mỹ diệu của thiên nhiên.
Lệ lặng nhìn ngắm những chùm hoa mong manh ấy. Những cánh hoa thật bé nhỏ, khi ở một mình chúng yểu điệu như nàng thiếu nữ căng tràn sức xuân đang e ấp, thẹn thùng trước ánh mắt trầm trồ ngưỡng mộ của du khách. Những nàng thiếu nữ thi nhau tạo dáng lưu lại cho mình những kỷ niệm đẹp, lưu lại khoảng khắc đáng nhớ của mùa xuân.
Ôi chao, những cánh hoa xinh đẹp ấy không tìm cách để mình trở nên nổi trội, mà chỉ lặng lẽ đứng cùng nhau với dáng vẻ thật khiêm nhường. Dưới gốc cây Lệ nhìn thấy những cánh hoa vẫn còn nguyên sắc thắm đã lìa cành. Giờ Lệ mới hiểu vì sao người Nhật lại coi hoa Anh Đào như biểu tượng về sự khiêm nhường, đoàn kết và tinh thần võ sỹ đạo, sẵn sàng hiến dâng tuổi thanh xuân và những gì quý giá nhất của mình vì lý tưởng cao đẹp.
Sau này mỗi lần nhớ đến mùa hoa Anh Đào, Lệ lại nhớ đến cô gái Đài Loan ấy, cô gái nhỏ nhưng lại dạy Lệ một bài học không nhỏ
Đứng trước thiên nhiên tươi đẹp và thuần khiết, những vướng mắc trong cuộc sống, những âu lo sâu kín trong lòng mỗi người dường như đều được gột bỏ. Cả đoàn, dẫu lớn bé, già trẻ gái trai, đều nô nức tạo dáng, lưu lại những kỷ niệm đẹp. Dường như những khoảng cách vô hình đều tan biến. Không còn bạn, không còn tôi, chỉ còn chúng ta đang sà vào lòng mẹ thiên nhiên, sống những phút giây hồn nhiên, trong sáng như một đứa trẻ. Ai nấy đều toét miệng cười, như đang ở giữa những người thân yêu nhất của mình vậy.
Trong kỳ du lịch ngắn ngủi cũng khó tránh khỏi những mâu thuẫn nho nhỏ, những cái nhíu mày không vui. Nhưng vào lúc này đây dường như không còn ai nhớ đến những chuyện đó nữa, chỉ còn lại bầu không khí bình yên và ấm áp đến lạ.
Lệ say sưa với phong cảnh ngập tràn một sắc hồng giữa núi non xanh biếc, khẽ mỉm cười với dòng suy nghĩ miên man. Đột nhiên Lệ và Nhi giật mình khi nghe thấy một giọng nói dễ thương của cô gái trẻ người Đài Loan đang nói như sắp òa khóc: “Không được chạm vào hoa! Không được chạm vào hoa!”. Hóa ra Nhi đang với một cành hoa Anh Đào đưa về trước ngực, chuẩn bị tạo dáng làm vài kiểu ảnh.
Nhi đỏ mặt vội vàng chạy lại chỗ Lệ. Cô gái nhỏ thấy vậy mới cất bước rời đi. “Ồ, hóa ra là vậy. Yêu hoa không phải là muốn chiếm giữ cho riêng mình, không phải là để làm đẹp cho riêng mình. Hoa đang ngợi ca vẻ đẹp của tạo hóa, người mẹ vĩ đại của con người và vạn vật, trân trọng hoa cũng là trân trọng chính bản thân mình. Yêu hoa cũng cần trân trọng hoa, đừng làm hoa giật mình, đừng làm hoa phải đau”, Lệ thầm nghĩ. Cô chợt nhớ lại những khung cảnh ngắt hoa, hái hoa, trộm hoa trong các lễ hội hoa ở Việt Nam thi thoảng cô đọc được ở trên mạng. Những búi hoa xinh đẹp chưa hết hội đã “ngọc nát hoa rơi”. Sau này mỗi lần nhớ đến mùa hoa Anh Đào, Lệ lại nhớ đến cô gái Đài Loan ấy, cô gái nhỏ nhưng lại dạy Lệ một bài học không nhỏ.
Yêu hoa không phải là muốn chiếm giữ cho riêng mình, không phải là để làm đẹp cho riêng mình. Hoa đang ngợi ca vẻ đẹp của tạo hóa, người mẹ vĩ đại của con người và vạn vật, trân trọng hoa cũng là trân trọng chính bản thân mình…
Giờ Lệ mới hiểu vì sao hàng năm ở Đài Loan lại có nhiều hội hoa đến vậy. Mùa Xuân có hội hoa Sen thơm ngát. Mùa Hạ có “tuyết tháng 5” với những cánh hoa Du Đồng xinh xắn nở trắng cả một góc rừng. Du khách tha hồ nhặt những cánh hoa bé nhỏ xếp hình trái tim nơi góc rừng hay say mê nhìn chúng khẽ đu đưa như đang múa trên mặt suối trong veo.
Một người bạn Đài Loan lớn tuổi cũng có thú yêu hoa. Mỗi mùa hoa ông lại vác ống kính lên vai và đi từ sớm tinh sương tới tối mịt, để kịp chụp những nụ hoa dưới ánh bình minh le lói, hay những đóa hoa thả mình dưới ánh chiều tà man mác. Sau mỗi lần như vậy Lệ lại nhận được thật nhiều bức ảnh với đủ sắc thái của những đóa hoa: khi thì nhẹ nhàng, lúc lại kiêu sa. Thú vui tao nhã này khiến tâm hồn con người thêm sâu lắng, nhẹ nhàng, thư thái, biết cách yêu người và yêu đời hơn.
Một năm qua đi thật nhanh. Giờ này những đóa hoa Anh Đào vẫn đang nở rộ nơi xứ Hàn, Nhật Bản và một góc rừng trên núi A Lý Sơn. Người người nô nức kéo nhau đi hội Hoa. Lệ ngây người ngắm lại những bức ảnh ngày ấy. Những khuôn mặt thân thuộc đang nở nụ cười tươi rói bên cạnh mấy cây hoa Anh Đào hồng thắm giữa màu xanh của núi rừng và dải nắng vàng dịu. Người nơi đây mà tâm hồn Lệ đã trở lại ngọn núi A Lý Sơn bên những đóa Anh Đào dịu dàng, e ấp.
Đào Viên