Trong một ngôi làng nhỏ ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc, người ta đã rất quen thuộc với hình ảnh hai người đàn ông luôn song hành cùng nhau trên con đường làng, ngày nắng cũng như ngày mưa. Khuôn mặt họ sạm đen vì nắng gió, nhưng lúc nào cũng thường trực một nụ cười rạng rỡ. Người trong làng đều biết rằng, cuộc sống của hai con người ấy có thể viết nên được một câu chuyện cổ tích thật đẹp về tình bằng hữu.
Jia Wenqi và Jia Haixia là đôi bạn thân từ những ngày thơ ấu. Họ cùng nhau chơi đùa, cùng nhau lớn lên trên mảnh đất khô cằn nhiều nắng, gió này. Ông Jia Wenqi đã mất đi đôi tay của mình khi mới lên ba. Nhưng không có gì có thể làm khó con người kiên cường này. Mất đi đôi tay, nhưng ông vẫn còn sức khỏe, còn đôi chân. Jia Wenqi đã luyện cho đôi chân mình thành thục rất nhiều công việc tưởng chừng như chỉ có thể làm bằng một đôi bàn tay khéo léo.
Thời gian cứ thế trôi đi trong êm đềm, hai ông Wenqi và Haixia vẫn là những người bạn tốt. Họ chia sẻ với nhau những niềm vui, cũng như những nỗi buồn trong cuộc sống riêng. Tình bạn của họ khi ấy cũng giống như bao cặp bạn bè khác. Đến một ngày năm 2000, ông Jia Haixa gặp một tai nạn trong quá trình làm việc. Thật không may, tai nạn lần ấy đã cướp đi đôi mắt của ông. Suy sụp, sợ hãi, mất niềm tin là những gì mà ông Jia Haixa đã trải qua trong khoảng thời gian đầu sau khi bị mù. Thậm chí, ông đã nghĩ tới việc buông xuôi mọi thứ. Nhưng trong lúc đau khổ nhất này, ông không cô đơn, ông còn có một người bạn bên cạnh, người sẽ mang tới cho ông một cảm nhận mới về cuộc sống.
Có lẽ trải nghiệm mất đi một phần thân thể của ông Jia Wenqi đã giúp ông thấu hiểu nỗi đau và sự hẫng hụt trong tâm hồn của bạn. Ông đã quyết định đi tới nhà của Haixa chỉ để nói với ông ấy rằng:
“Tôi sẽ là đôi mắt của cậu, còn cậu sẽ là đôi tay của tôi. Cuộc sống vẫn còn tiếp tục và cậu vẫn còn cơ hội để sống theo một cách khác”.
“Lúc đầu mọi thứ sẽ thật khó khăn, nhưng tôi và cậu sẽ cùng nhau vượt qua, vì có lẽ đó là duyên phận, khi chúng ta có thể bù đắp những khiếm khuyết cho nhau”. Không biết những điều ông Wenqi nói, hay chính sự hiện diện của ông khiến cho ông Haixa lấy lại tinh thần để làm quen với một thế giới không có ánh mặt trời.
Một năm sau tai nạn, hai ông Haixa và Wenqi dường như càng trở nên thân thiết, vì họ giờ đây không chỉ hiểu con người nhau mà người này còn trở thành một chỗ dựa vững chãi của người kia. Đến một ngày, câu hỏi về ý nghĩa cuộc sống lại quay trở về với hai con người ấy. Họ không muốn làm gánh nặng của xã hội và mong muốn được làm điều gì đó có ích cho mảnh đất mà họ đã gắn bó cả cuộc đời.
Lúc bấy giờ, ngôi làng Yeli xinh đẹp mà hai người đang sống nằm ngay cạnh một khu chế xuất công nghiệp. Khói bụi từ nhà máy, từ việc vận chuyển khiến cho nguồn nước, không khí của cả vùng bị ô nhiễm.
Màu xanh yên ả trải dài ngút tầm mắt, dòng suối trong vắt đầy cá tôm của ngày xưa giờ chỉ còn lại trong kí ức của dân làng. Chứng kiến sự thay đổi đau lòng này, hai người bạn đã tìm ra công việc có ý nghĩa mà họ có thể làm, bất chấp những khuyết thiếu trên cơ thể. Họ sẽ cùng nhau trồng cây, cùng nhau tạo nên những chiến binh xanh, chống lại sự tấn công đáng sợ đến từ nhà máy.
Năm 2002 là năm đầu tiên họ cùng nhau thực hiện kế hoạch. Vào mùa thu, hai ông đã trồng được hơn 800 cây con với niềm hi vọng rằng, khi họ quay lại đây vào mùa xuân, màu xanh sẽ phủ kín khoảnh đất. Nhưng, vạn sự khởi đầu nan, mùa xuân năm đó, hai người phát hiện ra chỉ có 2 trên 800 cây sống sót. Con số ít ỏi này suýt chút nữa đã khiến ông Jia Haixa đầu hàng. Nhưng sự kiên cường trong ông Wenqi thêm một lần nữa trở thành điểm tựa cho đôi bạn này, để họ có thể tiếp tục thực hiện ước mơ của mình.
Hai ông quyết định trồng cây ở nơi gần với dòng nước, bởi những chiến binh xanh ấy không thể sống thiếu nguồn nước ngọt ngào. Vậy là, ngày qua ngày, ông Haixa vẫn nắm tay áo của ông Wenqi cùng đi trên con đường làng với nào cuốc, nào xẻng, vượt qua một con suối để tới mảnh đất mà làng cho họ mượn để trồng cây.
Lúc ban đầu, hai ông không đủ tiền để mua cây giống, họ quyết định sẽ giâm cành, họ chặt những cành cây khỏe khoắn, cắm chúng xuống đất, tưới nước và chờ đợi. Một thời gian sau, những chồi non bắt đầu nhú lên từ cành khô tưởng như không còn sự sống ấy. Hai người bạn vui mừng không nói nên lời.
Từ đó, họ cùng nhau chặt cành, đào hố, tưới nước để trồng thêm thật nhiều những cành cây như thế. Người này là đôi mắt, người kia là cánh tay. Tuy hai nhưng hóa ra là một. Ít ai có thể ngờ được họ thực sự có thể phối hợp nhịp nhàng, ăn ý với nhau đến vậy.
Nhìn vào hình ảnh hai người cùng nhau làm việc, người ta như thấy có một thứ nhịp điệu lạ lùng trong ấy. Nhịp điệu này tới từ đâu? Phải chăng là tới từ những mong muốn của hai người dành cho nhau: Không ai bị thương, không ai bị đau trong lúc làm việc và cả hai đều cảm thấy mình hữu ích.
Sau mỗi buổi trồng cây, hai người cùng nhau đếm số cây mình đã trồng được khi ngồi nghỉ ngơi và giúp nhau uống nước.
Những lúc nghỉ ngơi, cũng là giây phút họ có thể cùng nhau trò chuyện, hoặc đơn giản là nhìn ngắm thành quả của mình.
Ngắm nhìn phút giây nghỉ ngơi của hai người giữa không gian rộng lớn này, người ta sẽ thêm thấm thía: Giữa hai người tình bạn giờ có lẽ đã trở thành tình thân – tình cảm của những con người sẵn sàng vì nhau mà cố gắng. Bởi tuy không cùng sinh ra trong một gia đình, nhưng họ đã cùng nhau trải qua những thử thách trong cuộc sống, khi người này chùn bước lại có người kia nâng đỡ.
Hãy cùng ngắm nhìn những hình ảnh đẹp nhất của hai người bạn trong mùa xuân này. Và đừng quên không gian xanh ngát phía sau hai con người vĩ đại, nơi vùng đất cằn cỗi đã được trao một “linh hồn” mới. Bầu trời dường như cũng trở nên trong xanh hơn rất nhiều. Sự trong trẻo của không gian nhẹ nhàng len vào trái tim của hai người bạn, khiến nỗi đau của những khuyết thiếu bên trong họ dần bị xóa nhòa. Thay vào đó là một cảm giác thật khác, tươi mát và bình yên. Cuối cùng họ đã làm được điều mà cả hai cùng nhau ao ước, họ đã có thể để lại cho những thế hệ sau một món quà. “Món quà ấy, theo chia sẻ của ông lão Jia Wenqi, sẽ mãi còn tồn tại, kể cả khi ông lão mù và người bạn đồng hành của ông – ông lão cụt đã không còn trên thế giới này.”
Họ đã dành tặng thế hệ sau hơn 10.000 cây xanh, một bầu không khí trong lành hơn rất nhiều, và trên hết là câu chuyện về tình bạn: Có thể ở bên nhau, bù đắp cho những thiếu sót của nhau, cùng chung một ước mơ, bạn có thể vượt lên tất cả, thậm chí là những mất mát thân thể để sống một cách hoàn toàn khác, tươi đẹp và ý nghĩa hơn rất nhiều.
Ly Ly
Video xem thêm: 3 loại người nên tránh, 3 kiểu bạn nhất định phải kết giao