Kinh nghiệm cá nhân của cựu Tổng thống Hàn Quốc Lee Myung-bak, khiến người ta phải suy ngẫm!

Trong một đoạn hồi ký của cựu Tổng thống Hàn Quốc – Lee Myung-bak, ông có chia sẻ một kinh nghiệm khó quên của bản thân mình, đó là việc xảy ra khi ông đến Malaysia phát triển sự nghiệp khi ông còn là chủ tịch của Công ty xây dựng Hyundai. Trải qua những cạnh tranh khốc liệt, ông đã giúp công ty giành được hợp đồng xây dựng công trình “cây cầu Penang”, buổi lễ khởi công long trọng công trình này được tổ chức vào năm 1982, ông là người trực tiếp ở tại hiện trường để chỉ đạo, chuẩn bị một sân khấu giống như nghi thức của buổi lễ ở Hàn Quốc mà có Tổng thống tham dự.

Trước buổi lễ một ngày, thư ký của Tổng thống Malaysia – ông Mahathir đã đến hiện trường để kiểm tra công tác chuẩn bị, ông đã rất ngạc nhiên và hỏi Lee: “Trên chỗ ngồi của Tổng thống đã có mái hiên che nắng, nhưng còn 5.000 người ngồi phía dưới thì làm thế nào đây?”, ông Lee bị sốc khi nghe thấy câu hỏi ấy liền nói: “Tại Hàn Quốc từ trước đến nay là chỉ suy xét để ý đến chỗ ngồi của Tổng thống, còn ở Malaysia thì sao ạ?”

Ông Tổng thư ký không chút do dự liền nói: “Ông muốn làm sao thì làm, hoặc là 5000 chỗ ngồi ở phía dưới cũng phải có mái hiên che nắng, hoặc là dỡ bỏ mái hiên che nắng trên ghế ngồi của Tổng thống và phu nhân Tổng thống đi”.

Sau khi ông Lee Myung-Bak nghĩ hết các biện pháp để che nắng cho 5000 chỗ ngồi phía dưới, ông Tổng thư ký lại đến và lại đưa ra một câu hỏi mới: “Tại sao hai chiếc ghế ngồi lại to như thế?” Ông Lee trả lời: “oh, đây là chuẩn bị cho Tổng thống và phu nhân ạ.”

Ông Tổng thư ký lại hỏi: “Mông của Tổng thống to hơn mông của người khác sao?” Ông Lee hiểu ra liền lập tức đổi hai chiếc ghế thành hai chiếc giống như của những người khác.

Ghế ngồi của Tổng thống đương nhiên không phải là do kích thước to nhỏ của mông định ra, mà đây là vấn đề tôn nghiêm, được thể hiện ra ở việc che mưa che nắng, vị trí chỗ ngồi..v.v, rất khó nói đó là những cân nhắc về an toàn mà nổi bật lên là vấn đề tôn nghiêm. Nhưng mà một khi nếu như đã bị mất lòng dân rồi thì chiếc ghế to nhỏ liệu có thể bù đắp được sự trông mong của người dân? Một khi đã bị mất chức thì danh dự còn được lưu giữ lại không?

Quản lý tổ chức thành công một hoạt động long trọng của quốc tế, tất nhiên thành phố đó sẽ giành được vinh dự, như vậy, ai sẽ là người nên được hưởng thụ sự vinh dự này?

Bộ phim “Saving Private Ryan,” (giải cứu binh nhì Ryan) của Mỹ, đã nói đúng về một quốc gia rất tôn trọng các quyền lợi của công dân nước mình, nó cho thấy được giá trị và danh dự của mỗi một công dân.

Nhìn một dân tộc, một đất nước, một thành phố là có tôn nghiêm hay không, là có đáng để người ta tôn kính hay không, thì phải nhìn xem người dân bình thường trong dân tộc, đất nước, thành phố đó có được sự tôn trọng của quyền con người hay là có nhân phẩm xứng đáng của một người bình thường hay không.

Có người sẽ đem chỗ khiếm khuyết của Lee Myung-Bak mà đổ lỗi cho rằng đó là vì văn hóa phương Đông hay là Nho giáo hình thành nên, điều mà họ gọi là “Tôn ti hữu biệt” (tạm dịch: sự khác biệt về thứ bậc), điều này thật là có nhiều phần oan uổng cho người xưa.

Trong cuốn “Hiếu kinh” (sách về lòng hiếu thảo) đã trích dẫn lời của Khổng Tử: “Cố bất ái kỳ thân nhi ái tha nhân giả, vị chi bội đức; bất kính kỳ thân nhi kính tha nhân giả, vị chi bội lễ. Dĩ thuận tắc nghịch, dân vô tắc yên.” (Thánh Trì chương thứ 9). “Kỳ nhân” chính là cha mẹ, xa hơn là người thân, bạn bè, đồng bào, đối với người lãnh đạo thì chính là dân chúng, cho nên mới đặt ở “Thánh trì chương”.

Như vậy, đoạn dạy bảo này có thể được giải thích là: Nếu như có người không yêu thương cha mẹ, người thân và đồng bào của mình, mà đi yêu thương người ngoài, thì gọi là “bội đức” (đi ngược lại với đức). Bất kính với cha mẹ, người thân và đồng bào của mình, mà kính trọng người khác thì gọi là “bội lễ” (đi ngược lại với lễ). “Yêu thân kính thân” là thuận lòng đạo Trời mà làm được việc thiện, “không yêu không kính” là trái ngược với đạo Trời mà đi làm việc ác. Làm người lãnh đạo nên phải dùng thuận đức mà cảm hóa, khiến dân chúng yêu kính, nếu như đi ngược lại mà “bội đức bội kính” thì dân chúng lấy gì mà làm gương đây?

Có nền tảng là “không bội đức, không bội lễ” rồi, thì mới có thể nói đến tinh thần bác ái của câu“Cố nhân bất độc thân kỳ thân, bất độc tử kỳ tử” (tạm dịch: mọi người không chỉ thân ái với những người thân của mình, không chỉ yêu thương bảo vệ con cái của mình) trong phần “Lễ vận” của cuốn sách “Lễ ký”. Như thế mới có được thành phố hài hòa và tôn nghiêm.

Cho nên vị lãnh đạo của Malaysia đã từ chối ngồi trên chiếc ghế lớn do công ty nước ngoài chuẩn bị, bởi vì sợ rằng ngồi vào đó sẽ đối lập với dân chúng, không dám một mình mà hưởng thụ chỗ ngồi có mái che mưa che nắng, bởi vì sợ mất đi sự ủng hộ của dân chúng và gây ra cho họ ánh mắt để ý.

Nhiệm vụ của chúng ta cũng giống như thế, nói cho cùng thì những thành quả và sự phát triển của ngày hôm nay hay trong tương lai, trước hết là vì để người dân được sống sung túc, an khang chứ không phải là phát triển để cho người ta xem, cho người ta nhìn vào. Việc tạo ra sự tôn nghiêm của một quốc gia, một thành phố cũng giống như thế, là nhằm để chia sẻ cho công dân của mình được hưởng sự tôn nghiêm này, có như thế mới có thể chia sẻ cho người nước ngoài cùng hưởng chung sự vinh quang, phồn thịnh của chúng ta.

Theo NTDTV

Mai Trà biên dịch

Xem thêm: