Hầu hết mọi người trên thế giới trước khi nghỉ hưu đều đang bận rộn mưu sinh, doanh nhân người Mỹ cũng thế, thậm chí còn không có thời gian để ý đến những thứ khác. Rồi một cuộc điện thoại của mẹ đã làm khơi dậy những ký ức ngủ quên trong ông, hai tuần sau ông nhận được một bưu kiện, cuối cùng bí mật thời thơ ấu đã được giải đáp.
Sau khi rời khỏi quê nhà, Jack Bennett có cuộc sống khá bận rộn, sung túc, đầy cơ hội và thách thức, ông kết hôn sau khi tốt nghiệp đại học, và cùng với vợ con chuyển nhà đến một tiểu bang khác, bởi vì Jack theo đuổi ước mơ của riêng mình nên rất bận rộn, ông gần như không bao giờ nhớ lại quá khứ, thậm chí có rất ít thời gian dành cho vợ con. Jack nghĩ mình phấn đấu cho tương lai, không gì có thể ngăn cản được.
Hôm đó, một cuộc điện thoại của mẹ đã khiến ông nhớ lại thời thơ ấu. “Ông Harold Belser đã chết đêm qua. Tang lễ tiến hành vào ngày thứ tư.” “Jack, nghe không?”
“Ồ, xin lỗi mẹ. Vâng, con nghe rồi. Con lâu rồi không có nghĩ đến ông ấy, con xin lỗi, sự thật là con tưởng ông ấy đã chết lâu rồi.”
“À, ông Harold đã không quên con. Mỗi lần gặp ông, ông đều hỏi thăm con thế nào. Ông ấy luôn nhớ về khoảng thời gian con ở nhà ông ấy.”
“Con thích ngôi nhà cũ của ông ấy,” Jack nói.
“Con biết đấy, Jack. Kể từ khi cha con qua đời, ông Harold đã làm bạn giúp đỡ con, một người trưởng bối dạy bảo cho con trưởng thành.”
“Vâng, ông ấy đã dạy con làm mộc,” Jack tiếp lời của mẹ. “Nếu không có ông ấy, con sẽ không có công ty như hiện nay. Ông đã dành rất nhiều thời gian để chỉ dạy cho con những điều mà ông ấy cho là quan trọng. Mẹ ơi, con sẽ đi dự tang lễ.”
Mặc dù rất bận nhưng Jack đã thực hiện lời hứa của mình, trở về nhà trong ngày tang lễ, tới tham dự lễ tang của ông Harold. Tang lễ rất đơn giản, bởi vì ông không có con, thân nhân hầu hết đã qua đời.
Đám tang kết thúc, Jack cùng với mẹ đến thăm ngôi nhà cũ của ông Harold. Jack nhớ như in từng bậc thang, từng bức ảnh, từng nội thất đều hiện về trong ký ức của mình, vị trí và bày sắp không hề thay đổi… Đột nhiên, Jack ngây ngẩn cả người.
“Jack, sao thế,” mẹ hỏi.
“Cái hộp đã biến mất.”
“Hộp gì?”
“Trên bàn của ông Harold rõ ràng có một cái hộp nhỏ mầu vàng. Con có thể đã hỏi ông hơn một ngàn lần hộp đó là gì, nhưng mỗi lần ông đều trả lời: “Đó là những thứ mà ta quí trọng nhất.””
Tìm không thấy cái hộp nhỏ, Jack cảm thấy tiếc nuối, nhưng chuyến bay trở về vào sáng sớm ngày hôm sau khiến ông không nghĩ nhiều, cùng mẹ về nhà rồi đi ngủ.
Hai tuần sau đó, Jack nhận được một thông báo, trên đó viết: “Có bưu kiện cần xác nhận, nhưng không có ai ở nhà. Yêu cầu trong 3 ngày đến bưu điện trung tâm để lấy bưu kiện.”
Sáng sớm ngày hôm sau trước khi đi làm, Jack đi đến bưu điện để lấy bưu kiện. Bưu kiện hình như đã gói từ lâu, thoạt nhìn như đã qua một trăm năm rồi, chữ viết cũng trông thấy không rõ ràng, nhưng Jack nhìn thấy trên thanh địa chỉ người gửi có nét chữ của ông Harold Belser.
Lấy bưu kiện trở lại xe, Jack mở bưu kiện ra và nhìn thấy một phong thư, cùng với sự tò mò về cái hộp vàng nhỏ thời thơ ấu. Mở phong thư, nội dung trong phong thư khiến Jack rùng mình: “Sau khi ta chết, xin đem cái hộp này cùng những thứ bên trong giao cho Jack, đây là những thứ mà ta quí trọng nhất trong cuộc đời.” Trong phong thư còn có một chìa khóa nhỏ.
Jack xúc động khóc, ông cẩn thận mở khóa hộp, một chiếc đồng hồ bỏ túi màu vàng hiện ra rất đẹp, mở đồng hồ bỏ túi, bên trong có khắc dòng chữ: “Jack, Cám ơn thời gian của con (làm bạn)! Harold.”
“Thứ ông quí trọng nhất trong cuộc đời hóa ra là thời gian của tôi,” Jack vô thức hét lên. Như vậy ông ngồi trong xe suy nghĩ trong vài phút. Cuối cùng, gọi điện đến phòng làm việc, yêu cầu trợ lý hủy bỏ tất cả lịch làm việc trong hai ngày tới.
“Tại sao?,” trợ lý Janet hỏi bối rối.
“Tôi cần một ít thời gian với con trai của tôi,” Jack nói. “Nhân tiện cho anh biết, Janet, cám ơn thời gian của anh.”
Mai Trà biên dịch
Xem thêm: