Nhiều dân tộc phương Đông đã từng sống trong ánh huy hoàng của văn minh Trung Hoa. Gạt đi những ‘binh chinh thiên hạ, cường giả vi anh hùng’, vẻ đẹp của văn hóa Trung Hoa dường như đã xóa nhòa biên giới, thấm đẫm tâm hồn bao thế hệ người Việt Nam. Lưu Quang Vũ đã nhớ một ‘Trung Hoa’ như thế:

Lòng kiên nhẫn của người
Trải ra trên mặt đất
Ở bất cứ nơi nào có khói
Trung Hoa.
Nét bút vờn như cánh hạc vút qua…

‘Cánh hạc vút qua’ ấy nhắc nhở chúng ta rằng văn minh Trung Hoa là văn minh Thần truyền. Cổ nhân kính ngưỡng Trời, tôn kính Thần Phật, tin vào thiện ác báo ứng. Cái đẹp của người xưa là siêu phàm, thoát tục, ‘thiên nhân hợp nhất’. Nhà thơ vĩ đại nhất được xưng tụng là ‘Thi Tiên’, phong cảnh mỹ diệu được gọi là ‘tiên cảnh’. Nguyễn Trãi, một nhà Nho kính ngưỡng Phật và Đạo cũng không ngớt dùng chữ ‘tiên’ để miêu tả cảnh quan ‘Núi Dục Thúy’:

Hải khẩu hữu tiên san
Tiền niên lũ vãng hoàn
Liên hoa phù thủy thượng
Tiên cảnh trụy trần gian.

Dịch thơ:

Cửa biển có non tiên
Từng qua lại mấy phen
Cảnh tiên rơi cõi tục
Mặt nước nổi hoa sen.

Những cánh hạc vút qua…
Những cánh hạc vút qua…

Tuy nhiên, ngày hôm nay đến Trung Quốc, ta khó có thể tìm lại được vẻ huy hoàng thần tiên ấy. Những cơn bão táp thế kỷ 20, trong đó có Đại Cách Mạng Văn Hóa, đã phá hủy văn hóa cổ truyền, cắt đứt mối liên hệ với truyền thống, khiến đạo đức người Trung Quốc hôm nay vô cùng bại hoại. Đảng Cộng Sản Trung Quốc (ĐCSTQ), được lèo lái bởi vô thần luận ngông cuồng “Không có Ngọc Hoàng Thượng Đế trên trời và không có Long Vương dưới đất. Ta là Ngọc Hoàng Thượng Đế và ta là Long Vương. Ta ra lệnh cho tam núi ngũ đèo phải dẹp sang một bên, ta đã đến đây!” (Mao Trạch Đông), đã đốt cháy thư tịch cổ, cải biên chữ viết, đập phá đền chùa miếu mạo, chà đạp tín ngưỡng…

Đập phá tượng Phật trong thời kỳ Đại Cách Mạng Văn Hóa. Ảnh : internet
Đập phá tượng Phật trong thời kỳ Đại Cách Mạng Văn Hóa. Ảnh : internet

Cổ nhân kính Trời trọng Đất, ĐCSTQ lại muốn ‘đấu trời đấu đất’, khiến thiên tai nhân họa không ngừng dày xéo Trung Hoa. Quả là:

Cố cung xưa bao đảo lộn kinh hoàng
Như sóng biển không ngừng một phút
Dưới liễu xanh, lũ qủy đổi thay màu
Tiếng chiêng trống, tiếng loa gào thét
Chín trăm triệu người ồn ào mà nín lặng
Trung Hoa muốn gì ?
Nhân dân đi về đâu?

May thay, vào năm 1992, mặt trời hy vọng đã tỏa rạng Trung Hoa. Chữ ‘Nhẫn’ xuất hiện trong ký ức Trung Hoa của Lưu Quang Vũ một lần nữa đã trở lại: ‘Chân-Thiện-Nhẫn’ của Pháp Luân Đại Pháp đã làm thăng hoa đạo đức của hàng trăm triệu người Trung Hoa. Tuy nhiên, vô thần luận của ĐCSTQ – với niềm tin vào Phật-Đạo-Thần và thiện ác hữu báo của Pháp Luân Đại Pháp – như thủy hỏa bất dung. Từ 1999 tới nay, ĐCSTQ điên cuồng đàn áp và bức hại Pháp Luân Công, nhưng chẳng những không bị hủy diệt, Pháp Luân Đại Pháp còn chứng minh sức mạnh chính nghĩa thần thánh, hồng truyền tới hơn một trăm quốc gia và vùng lãnh thổ. Đoàn nghệ thuật Thần Vận lưu diễn thế giới đã mang ánh sáng của 5000 năm văn hóa Thần truyền Trung Hoa tỏa khắp năm châu.

Nghệ thuật Thần Vận mang ánh sáng của 5000 năm văn minh Trung Hoa đi khắp nơi trên thế giới
Nghệ thuật Thần Vận mang ánh sáng của 5000 năm văn minh Trung Hoa đi khắp nơi trên thế giới

Sự hiện diện của Chân-Thiện-Nhẫn trên thế gian một lần nữa mang lại hy vọng cho chúng ta, tìm lại được một Trung Hoa như thế:

Trung Hoa khổng lồ, Trung Hoa đau thương
Mai tan hết mây mù mưa xám
Trung Hoa Võ Tòng, Trung Hoa Lý Bạch
Lại là Trung Hoa từ tuổi nhỏ ta yêu…

Mã Lương- Hà Phương

***

TRUNG HOA 

Gió bấc thổi từ xứ xa
Bên kia núi cao sừng sững
Trung Hoa. Trung Hoa của tuổi thơ
Tiếng ngựa hí đêm khuya
Đoàn xe Chiến Quốc đi trong tuyết
Rũ rượi tóc râu, đao thương sáng quắc
Não bạt thanh la xủng xoẻng
Dữ tợn mà sầu thương. Bờ sông trắng hoa dương
Chia ly buồn đứt ruột
Dậm chân hát mà từ biệt
Đường thì vằng vặc.

Ào ạt Hoàng Hà
Quán núi đêm hàn rượu nóng
Vạt áo xanh giang hồ
Những mắt xếch Võ Tòng
Những đầm sâu Thuỷ Hử
Người đi như nước đông như cỏ
Sáng suốt và tối tăm
Uyên thâm mà nhẹ dạ
Tin ngay mọi điều, dám làm tất cả
Cái người Tàu kỳ lạ
Ngồi dầm củ cải giữa đêm khuya…

Lòng kiên nhẫn của người
Trải ra trên mặt đất
Ở bất cứ nơi nào có khói
Trung Hoa
Nét bút vờn như cánh hạc vút qua
Lóng lánh tay ngà rượu đỏ
Bể thịt rừng xương Kiệt Trụ
Những hôn quân bạo chúa
Những hoàng hậu hồ tinh
Những anh gàn và những triết nhân
Hái rau vi, mơ giấc bướm
Trung Hoa Tây Thi, Trung Hoa Lý Bạch.

Trung Hoa đói rách
Xác người chết trận trắng xương phơi.
Trung Hoa tuổi thơ tôi
Đâu phải chỉ bầy ngựa dữ
Đêm lửa đuốc Chi Lăng
Gò Đống Đa vùi xác vạn quân Thanh
Nhưng Mã Viện, Liễu Thăng, Sầm Nghi Đống…
Không ngăn nổi lòng tôi yêu bác Võ Tòng

Cố cung xưa bao đảo lộn kinh hoàng
Như sóng biển không ngừng một phút
Dưới liễu xanh, lũ quỉ đổi thay màu
Trong chiêng trống, tiếng loa gào thét
Chín trăm triệu người ồn ào mà nín lặng
Trung Hoa muốn gì
Nhân dân đi về đâu?

Đêm nay
Trang sách tuổi thơ đưa tôi gặp lại
Gian nhà nhỏ ven thành
Vách lủng lẳng cỏ khô, lá thuốc
Một người đầu trọc
Áo bông đen khuy vải cũ sờn
Một người không râu lừng lững ngồi im
Giữa hũ lọ, mực tàu, chăn rách
Chồng sách dầy, đĩa đèn dầu leo lắt
Tuyết rơi trắng xoá ngoài thềm
Tư Mã Thiên
Một mình ngồi thức
Tư Mã Thiên mắt nhìn sáng quắc
Hiểu đời, hiểu nước, hiểu dân mình
Một ông Tư Mã Thiên
Ngàn ông Tư Mã Thiên
Muôn ngòi bút uy nghiêm
Đang ghi sâu mọi việc
“Hồn bạo chúa nghiến răng trong bụi cát
Mọi ngai vàng, theo lửa hóa tro than…”

Trung Hoa khổng lồ, Trung Hoa đau thương
Mai tan hết mây mù mưa xám
Trung Hoa Võ Tòng, Trung Hoa Lý Bạch
Lại là Trung Hoa từ tuổi nhỏ ta yêu…

Lưu Quang Vũ

Xem thêm: