Dập dềnh sóng nuớc sông La
Trôi trong bất tận, gần xa bồi hồi
Bể dâu một kiếp con người
Đêm nay, ta lại được ngồi với sông
Ầm ào, mưa thác cơn giông
Nhạt đường phố thị, mỏi trông bến bờ
Đêm càng khuya, tiếng gọi đò
Loang trên bến nước, mờ mờ mây sương
Chèo khuya, quẩy nuớc nhẹ nương
Mẹ ôm con với tiếng thương thở dài
Con đò chưa chở nắng mai
Gượng trôi ngang đếm ngày dài cách ngăn
Đạn bom cày nát tháng năm
Con xa mẹ, ở với ông, quê mình
Sông La một dải ân tình
Chưa vơi thương nhớ bóng hình mẹ tôi
Suốt năm trông tối ba mươi
Bến sông ngóng Mẹ từ trời bão giông
Chiến tranh, mẫu tử, xé lòng
Ăn xong Tết lại ngồi mong Mẹ về
Mờ mờ một dải sông quê
Đò ơi, thức ngủ dưới đê nắng vàng
Lao xao tiếng nước khẽ khàng
Về cơ quan, bến đầu làng, Mẹ đi
Sông La đau cuộc phân ly
Bóng con, bóng Mẹ, còn gì nữa đâu
Tháng năm dài, cuộc bể dâu
Chân trời xa, Mẹ qua cầu sáng nay
Ấu thơ, thiếu nữ, tháng ngày
Nhọc nhằn Mẹ gánh, sáng nay Mẹ về
Con thuyền ở mãi bên đê
Mẹ qua sông, để mãi về với sông
La Giang ơi nước còn trong
Cho ta nuớc mắt làm giông Sài Thành
Mẹ ta vượt thác, xuống ghềnh
Bán bưng, với cả đàn em héo gầy
Mặt hoa, da phấn thơ ngây
Chỉ La Giang với hàng ngày Mẹ soi
Ảnh thời thiếu nữ mẹ cười
Cho con rơi lệ giữa đời sông La
Ai bày ra cuộc can qua
Mẹ ta thất thểu rời nhà ra đi
Chuyển đò ngang, Mẹ thầm thì
Sông ơi, Mẹ nói những gì với sông
Sông ơi, chảy tiếp trăm năm
Chiếc nôi trên sóng, ta nằm sông ru
Lời ru có gió bốn mùa
Có tre xanh, có thân cừa ra sông
Lời ru có tiếng bão giông
Ầm ào mưa, những niềm mong, nghẹn ngào
La Vinh
Tiểu mục Văn thơ là bức ký họa thơ ca, tản văn, âm nhạc mà chuyên mục Văn hóa Thời báo Đại Kỷ Nguyên muốn dành tặng cho độc giả, để tìm về với nơi thuần khiết sâu thẳm nhất của chính mình, như một nốt lặng trầm quý giá trong bản nhạc cuộc sống thường nhật ồn ào, sôi động.
Xem thêm: