Tết đã gần tôi gọi bánh chưng ơi
Để gợi lại những Xuân xa thuở trước
Nơi cuối năm khắp chiều dài đất nước
Ngõ phố nào cũng thấy lá dong xanh
Vòi nước nào cũng gạo, đỗ vây quanh
Tay thoăn thoắt tiếng râm ran trò chuyện
Mặt vui tươi, những nụ cười thân thiện
Xóa sạch đi của năm cũ những ưu phiền
Nhớ năm nào dùng sổ ưu tiên
Mẹ mua được thêm vài cân thịt
Bánh chưng gói nhiều lên, cả nhà phấn khởi
Lá xanh lạt vàng… Thương lắm, bánh chưng ơi!
Ngồi chung quanh nồi bánh luộc bốc hơi
Nghi ngút mùi hương ngàn đời thân thuộc
Dẫu mỗi năm chỉ một lần có được
Cũng khắc dấu cả đời trong ký ức miên man…
Sáng tinh sương vớt bánh để lên giàn
Ép chặt lại cho vuông thành sắc cạnh
No đủ, tròn đầy gói trong chiếc bánh:
Cuộc sống mai này yên ấm, ấm êm hơn
Ôi sao một thời mơ ước thật… giản đơn
Trẻ bây giờ có hiểu chăng điều ấy
Có biết rằng thân yêu biết mấy
Chiếc bánh chưng cho ngày Tết sum vầy?
Nhớ lắm xa xưa cả nước có một ngày
Chìm trong mơ màng mờ mịt khói bay
Bừng lên từ nồi bánh chưng của vạn vạn nhà đất Việt!
Bánh chưng ơi – Tôi gọi lời tha thiết
Xa tự bao giờ mà xa thế, bánh chưng ơi!
Thụy Anh