Đây là một câu chuyện có thật được tác giả kể về trải nghiệm của đời mình. Trong một chuyến lạc đường trên núi Võ Đang, tác giả dường như đã lạc vào một thế giới khác thật huyền bí. Tại đây, tác giả đã có một cuộc “thâm sơn kỳ ngộ”. Cũng tại đó, rất nhiều bí ẩn đã được tiết lộ…
Dưới đây là toàn bộ câu chuyện được kể lại:
Phần 1: Lạc đường trên núi Võ Đang
Núi Võ Đang, tôi nghĩ, đây là điểm đến lý tưởng của nhiều người tu luyện. Có nhiều người mặc dù không phải là người tu luyện, có lẽ cũng nghĩ rằng lên núi Võ Đang thử thời vận, thử xem biết đâu lại có cao nhân thu nhận mình làm đồ đệ. Và tôi là một trong số đó. Vậy là vào năm trước, tôi rốt cuộc đã đi đến đại danh sơn này – núi Võ Đang.
Núi Võ Đang hay còn gọi là núi Thái Hòa, Tại La, Tham Thượng, Tiên Thất, xưa còn có tên gọi “Thái Nhạc”, “Huyền Nhạc”, “Đại Nhạc”. Trên núi có rất nhiều đại điện nổi tiếng như Tịnh Nhạc cung, Thái Hòa cung, Cổ Đồng cung, Huyền Thiên Ngọc Hư cung, Tử Tiêu cung, Kim điện… Có lẽ, các bạn sẽ nghĩ rằng cuộc kỳ ngộ của tôi là phát sinh ở tại những địa danh nổi tiếng này? Nhưng các bạn đều đã đoán sai. Cuộc kỳ ngộ ấy không phải ở những nơi này.
Thời điểm lúc bấy giờ tôi đi, không phải là mùa du lịch phát triển. Đây cũng là do tôi lựa chọn, bởi vì tôi không thích đi vào thời điểm có đông người đến đây du ngoạn. Mục đích của tôi là muốn tìm hiểu xem có đúng hay không có những cao nhân quy ẩn nơi núi sâu để tu luyện như trong các truyền thuyết nói đến. Nếu thật là có như trong truyền thuyết, thì tôi biết họ cũng sẽ không xuất hiện. Bởi vì những người đến những đại điện nổi tiếng kia, trong tư tưởng đều là muốn cầu tài, cầu danh, cầu con cái v.v… Bởi những loại tư tưởng u muội này, những người tu luyện ẩn mình chắc chắn sẽ không xuất hiện trước mắt họ. Vậy nên tôi quyết định chọn một ngày mà có ít người đến, muốn thử một chút biết đâu mình có thể gặp vận may.
Sau khi mua phiếu, tôi đi theo chân núi, tự mình leo lên núi, một lúc sau leo đến giữa sườn núi, tôi phát hiện mình bị lạc đường. Tôi nhìn khắp bản đồ hướng dẫn du lịch để xác định vị trí. Nhìn tới nhìn lui, không biết cái chỗ mình đứng là ở đâu trên bản đồ đây? Làm sao bây giờ, lạc đường rồi. Muốn đi xuống núi cũng không biết đường nào. Tôi phải làm sao bây giờ? Tôi không biết phải làm sao, cứ thế đi tiếp, đi tiếp, bỗng nhiên nhìn thấy một cái cầu. Tôi cẩn thận bước tới, nhìn thấy phía trước không xa có một cái đại điện. Tôi mừng rỡ chạy nhanh về phía trước, cuối cùng thấy có người, ít nhất có thể hỏi đường rồi!
Tôi thực sự ngạc nhiên? Chỗ này tên gọi là “Huyễn Chân điện”? Tôi lấy bản đồ hướng dẫn lên nhìn tới nhìn lui, đều không thấy có “Huyễn Chân điện”. Đây là chuyện gì vậy? Tôi thận trọng đi tới cửa đại điện, chợt nhìn thấy một tiểu đồng đang quyét dọn trước cửa điện. Tiểu đồng này mặc trang phục trẻ em thời xưa, quần áo đã cũ nhưng rất mực sạch sẽ, gọn gàng. Tôi hỏi: “Xin chào! Xin hỏi đây là nơi nào vậy?”
Tiểu đồng dường như đã sớm biết tôi đang nhìn cậu, ngẩng đầu lên, ánh mắt trong veo. Quả thật, cái loại ánh mắt trong veo này là không thể tìm thấy ở thế nhân. Cậu hồn nhiên ngây ngô trả lời tôi: “Nơi này là núi Võ Đang”.
Tôi định thần lại một chút, thầm nghĩ, cái đó thì tôi cũng biết rồi, vấn đề là tôi chưa từng nghe qua tên đại điện này. Cậu bé dường như biết tôi đang suy nghĩ những gì. Cậu lập tức nói: “Đây là Huyễn Chân điện. Vì đây là nơi rất bí mật, cho nên có rất ít người đến nơi đây”.
Tôi lập tức tin lời cậu bé nói, bởi vì con người tôi vốn rất ít khi cảnh giác. Hơn nữa đối phương cũng là một đứa trẻ. Nhưng sau này tôi mới biết mình như vậy thật là quá ngây thơ, sự tình tiếp sau không đơn giản như tôi nghĩ vậy.
Sau đó chúng tôi đều im lặng. Vì tôi không biết nên nói điều gì, lạc đường khiến tôi mất đi rất nhiều thời gian, khi tôi nhìn thấy Huyễn Chân điện thì đã hoàng hôn rồi. Cổ nhân nói “Tịch dương vô hạn hảo, chích thị cận hoàng hôn” (Trời chiều đẹp vô hạn, chỉ tiếc sắp hoàng hôn). Hoàng hôn ở trên núi so với hoàng hôn ở thành thị lại còn đẹp hơn vạn lần. Một màu xanh tươi của núi rừng, khung cảnh tĩnh mịch, thỉnh thoảng có tiếng vui đùa của chim muông. Thật là khiến người ta thoải mái vô cùng.
Nhưng giờ phút này đây tôi cũng không còn tâm trí nào để thưởng thức phong cảnh xinh đẹp ở chốn này. Lòng tôi nóng như lửa đốt, bây giờ mà xuống núi, rất có thể sẽ tiếp tục bị lạc đường, hơn nữa nếu trời tối, lại rất khó tìm đường xuống núi. Sau đó, tôi ngượng ngùng muốn nói với tiểu đồng rằng tôi muốn ngủ lại Huyễn Chân điện. Nhưng mà lại nghĩ dù sao người ta đây cũng không phải là nơi cho thuê chỗ nghỉ. Trong lúc tôi đang khó xử, một vị đạo trưởng từ đại điện đi ra. Ông dường như sớm biết ý nghĩ của tôi, liền nói với tôi: “Tiểu cô nương, cô lạc đường phải không?”,
Tôi nói: “Đúng vậy, thưa đạo trưởng. Tôi rõ ràng là muốn tới Tử Tiêu cung, không hiểu vì sao, đi giữa đường thì đột nhiên có cảm giác như tiến vào không gian khác. Sau đó liền bị lạc đường, đi tiếp thì nhìn thấy đại điện này”.
Đạo trưởng ý vị thâm sâu nói: “Thế gian không có chuyện ngẫu nhiên, cô đã được định trước là sẽ ‘lạc đường’ để đến nơi đây. Ha…ha ..”
Tôi mơ hồ nhìn đạo trưởng, không hiểu ông đang nói cái gì. Lúc đó, trong tâm tôi chợt lóe lên một ý tưởng. Tôi cười nói với đạo trưởng: “Như ông nói tôi đã định trước sẽ lạc đường đến nơi này, vậy các ông đã chuẩn bị chỗ ngủ tốt cho tôi rồi sao?”. Đạo trưởng cười nói: “Ha..ha… không sai. Cô ngay cả điều này cũng đoán ra được”. Tiểu đồng nghe chúng tôi đối thoại, cũng không nhịn được, cười thành tiếng.
Sau đó tôi đi theo 2 người họ vào trong điện, Huyễn Chân điện thoạt nhìn so với các đại điện trên núi là giống nhau, nhưng đi vào bên trong lại có cảm giác thật khác. Không gian ở Huyễn Chân điện có một vẻ thần thánh và trang nghiêm. Nhất là kiến trúc, không giống với các đại điện thông thường khác. Đi thăm hết các sảnh ở đại điện, tôi theo tiểu đồng đi vào phòng ăn cơm. Bọn họ ăn đều là cơm chay. Lúc ăn cơm, tất cả mọi người đều im lặng. Không có ai nói chuyện, tôi cảm thấy không khí có chút gượng gạo. Tôi thuận miệng hỏi tiểu đồng một câu, để bớt đi không khí nặng nề mà thôi. Không ngờ rằng, tiểu đồng trả lời xong, tình thế lại càng trở nên khó xử hơn.
Lúc đầu, nghe tôi hỏi, tiểu đồng cũng không ngẩng lên, vẫn mải miết ăn cơm, dường như không nghe thấy tôi nói gì. Đang lúc tôi cho rằng cậu không nghe được tôi nói thì cậu ta đột nhiên chậm rãi nói một câu: “Ta 162 tuổi rồi”. Tôi lúc ấy thật sự kinh ngạc, không thể nào? Tiểu hài tử này mà 162 tuổi ư? Đùa với tôi sao? Tiểu đồng cuối cùng ngẩng đầu lên, nhìn tôi chằm chằm. Tôi nghĩ thầm, ha..ha, cậu ta nhất định là đang nói giỡn. Tôi cũng nhìn chằm chằm cậu, chúng tôi không nói thêm lời nào.
Trong lúc yên ắng, đột nhiên cậu ta nói: “Ta nói thật, sao cô không tin. Vị đạo trưởng, ông cũng 373 tuổi rồi!”. Tôi đây kinh ngạc đến nỗi đũa cũng rơi xuống đất. Chẳng lẽ tôi thật sự đang gặp cao nhân? Lên núi lần này mục đích đã đạt được rồi sao?
Tôi đứng dậy nhặt đũa lên, lúc ăn cơm tay vẫn còn run, đây quả đúng là huyền diệu. Không ngờ rằng người sống mấy trăm năm như trong truyền thuyết hôm nay tôi đã được gặp. Sau khi ăn cơm tối, tiểu đồng dẫn tôi đi theo cửa sau đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa tôi liền ngây người trước cảnh tượng trước mắt. Ở bên ngoài có một cái cầu nhỏ, bên kia cầu có rất nhiều kiến trúc cổ đại, tương tự như Tử Cấm Thành. Còn có đình, hoa viên, trong hoa viên trồng các loại hoa mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy. Có đủ màu sắc, thật là tươi đẹp.
Tôi nhìn thấy có các cô gái trong trang phục cổ đại, họ đều khoác những chiếc váy voan mỏng có ống tay áo dài, rất mực xinh đẹp. Các nàng có người đang tấu nhạc, người đang múa, người thì ca hát. Người không biết sẽ nghĩ rằng đây là chốn bồng lai tiên cảnh ở thiên đường. Tôi khẽ hỏi tiểu đồng: “Các nàng này cũng đã mấy trăm tuổi sao?”
Tiểu đồng gật gật đầu: “Đúng vậy! Các nàng này cũng là người tu luyện. Nơi này còn có nam đệ tử, bọn họ đều đã xuống núi dạo chơi. Cho nên hiện tại chỉ có ta và đạo trưởng ở lại Huyễn Chân điện”.
Tôi trong lòng cười thầm, “hihi, có phải vì cậu nhỏ tuổi nhất, cho nên phải đi quét rác?”. Tôi vừa nghĩ bụng xong, tiểu đồng mặt liền đỏ như quả táo vậy. Tôi thầm nghĩ, “Trời ạ, sao ta nghĩ cái gì bọn họ cũng đều biết vậy? Ta ở đây thực sự không có chút riêng tư nào ư?”.
Tiểu đồng giả bộ ho khan một tiếng, nói: “Cô sẽ nghỉ ở căn phòng phía Tây kia”. Nói xong cậu liền đi về căn phòng của cậu ở.
Tôi vừa mới được thưởng thức những đóa hoa xinh đẹp, lại có các cô gái ca hát say đắm lòng người. Bất tri bất giác tôi đi tới đình, đang định ngồi xuống một lát thì đạo trưởng xuất hiện. Tôi lập tức cung kính nói: “Đạo trưởng, ngài đã tới. Mời ngồi ạ!”.
Đạo trưởng điềm đạm cười, đi đến một ghế đá bên cạnh tôi rồi ngồi xuống. Tôi trong lòng đang tính xem nên nói chuyện gì với một cao nhân đang ở trước mắt này. Đạo trưởng đột nhiên nói chuyện: “Cô lần này lên núi mục đích là hy vọng tìm được cao nhân nhận làm sư phụ, cô muốn tu luyện sao?”.
Họ đều biết trong tâm tôi nghĩ gì, sau khi gặp chuyện tương tự với tiểu đồng, tôi đã không còn bất ngờ nữa.
Tôi gật đầu: “Đúng vậy, tôi chán ghét loại cuộc sống vì lợi ích mà không tiếc tranh giành, một đời tranh đấu, tôi chán ghét những chuyện quan hệ nam nữ bất chính mà đánh mất mình nơi nhân thế. Tôi không thích cuộc sống như vậy, ở nơi đó cái gì nhìn cũng không thấu, rất nhiều người họ đã không biết họ đã làm những gì lúc còn sống. Tôi không muốn phải luân hồi, trong đời đời kiếp kiếp luân hồi, kiếp sau quên kiếp trước của mình, người ta lại lần nữa rơi vào cái gọi là lợi ích mà tranh đấu, ngu muội suốt bao ngày tháng”.
Tôi lại nói: “Khai mở thiên mục có thể nhìn thấy các không gian khác phải không?”.
Đạo trưởng thấy tôi hứng thú với chủ đề này, liền nói tiếp: “Cô xem xem con người hiện tại, nhận thức đều thấp như vậy. Văn hóa truyền thống của Trung Hoa rất uyên thâm, người ta lại đả kích cho đó là mê tín. Người cổ đại ngày xưa, đạo đức rất cao, thường thường sẽ xuất hiện rất nhiều thần tích, con người ngày nay mà tìm đọc trong các sách cổ đều có nhiều chỗ kể lại. Phương Đông có thần tích Đông phương, Tây phương lại có thần tích Tây phương. Thế nhưng người hiện đại đều cho rằng đó là hư cấu. Về chuyện người tu luyện vận dùng thần thông, trước nay quả thật đều có. Chỉ là thế nhận hiện tại, thời thế đổi thay không còn mấy ai để ý đến họ nữa”.
Tôi tỏ vẻ đồng ý gật đầu: “Đạo trưởng, vậy các ông chọn đồ đệ đều là muốn chọn người tốt sao?”.
Đạo trưởng nói: “Đương nhiên rồi, người tu luyện thường sẽ xuất hiện nhiều công năng, nhưng vì không thể phá hoại trạng thái xã hội người thường, nên rất nhiều thần thông đều bị khóa lại. Người khai mở thiên mục, có thể nhìn thấy trên người đối phương lượng đức và nghiệp nhiều bao nhiêu …”
Đạo trưởng còn chưa nói xong, tôi đã buột miệng nói ra: “Đức nhiều đích thị là căn cơ tốt, nghiệp lực nhiều đích thị là căn cơ không tốt?”.
Đạo trưởng ngạc nhiên tán thán: “Đúng rồi, ngộ tính không tốt, thế nào cũng không tin vào tu luyện. Bọn họ mê mờ quá sâu, khó có thể giải thoát”.
Đạo trưởng nói:“Thiên mục có ngũ thông, sau này cô sẽ minh bạch điều này. Kỳ thực nhục nhãn thông ngay từ đầu đều là công năng bản năng của thân thể người, có thể thấu thị. Trước kia những danh y như Hoa Đà, v.v… đều có công năng này. Khi thấu thị có thể nhìn thấy trên người khác ở đâu đó có bệnh, hơn nữa họ đều là thần y truyền nhân”.
Tôi sửng sốt: “Thần y ư?”. Đạo trưởng nói: “Đúng vậy. Về các phương pháp chữa bệnh cổ đại, là có thần y nhiều đời truyền lại, chủ yếu là vận dụng thuyết Ngũ hành tương sinh tương khắc. Ví dụ bộ phận nào trên thân thể mà hỏa vượng, thì liền chọn một số loại thảo dược thuộc tính thủy làm thuốc chữa”.
Tôi ngẫm nghĩ một chút, rồi nói tiếp: “Con người là có sinh, lão, bệnh, tử? Vũ trụ cũng như vậy đúng không?”.
Đạo trưởng nghe xong bèn vội vàng gật đầu: “Định nghĩa về sinh mệnh căn bản là con người không đủ khả năng để nghĩ bàn, tư tưởng con người eo hẹp, quan niệm lại sâu dày. Mọi suy nghĩ vấn đề, đều bị hãm vào trong quan niệm. Trừ phi xóa bỏ quan niệm, không thì vĩnh viễn đều là chỉ dùng quan niệm sở tại ở nhân gian để suy xét vấn đề”.
Tôi nói: “Đúng vậy ạ! Kỳ thực khi con người ở trong các loại hoàn cảnh khác nhau, sẽ hình thành các loại quan niệm khác nhau. Sau đó người ta sẽ dùng chính quan niệm đó của mình để đánh giá một sự việc khác. Cho nên người ta khắc khẩu với nhau là từ đó mà ra”.
Đạo trưởng nói: “Tiểu cô nương nói không sai, hẳn là có tuệ căn. Thật ra vẫn phải là hiểu được đạo lý làm người tốt. Hiểu được đạo lý làm người, khi người khác vì một chuyện gì đó mà không ngừng cãi lộn nhau, cô sẽ không bị mắc kẹt vào đám người đó. Cô sẽ minh bạch được rốt cuộc chuyện này là thế nào, liền hiểu được ai đúng ai sai”.
Tôi nói: “Đạo trưởng, ông cho rằng tôi có tuệ căn, đó cũng chưa phải là tâm nguyện cuối cùng của tôi. Tôi một lòng muốn tìm kiếm pháp môn tu luyện, kỳ vọng có thể thoát khỏi tam giới, vĩnh viễn không còn luân hồi trong bể khổ!”.
Đạo trưởng trầm tư một chút: “Ta không phải không muốn nhận cô, mà là năng lực của ta có hạn. Không thể khiến cho nguyên thần của cô trở về như lúc mới sinh ra được!”.
Tôi nói: “Vì sao vậy? Tôi không hiểu!”.
Đạo trưởng nói: “Nếu cô muốn theo ta tu hành, vậy mọi diễn hóa trên thân thể của cô là do ta đây quyết định. Luyện nguyên anh, và các loại thể sinh mệnh khác đều được thay thế bằng các vật chất không gian khác. Nhưng mà, vật chất ở thế giới tiên thiên của cô và của ta không đồng dạng với nhau. Ví dụ, vật chất thế giới của ta là do bạch ngọc hình thành, nhưng vật chất thế giới tiên thiên của cô lại do thạch anh hình thành. Vậy cô đi theo ta tu hành, thì vật chất hình thành nên thân thể của cô liền sẽ biến thành bạch ngọc, như vậy sẽ không giống thân thể vật chất thạch anh vốn có ban đầu. Cô sẽ mất đi hết thảy những gì cô đã từng có!!!”
Tôi lẩm nhẩm tự nói: “Thì ra là như vậy! Chẳng lẽ không có một loại pháp môn nào có thể giúp tôi trở về với thế giới nguyên lai của mình, hơn nữa có thể giúp tôi bảo toàn hết thảy bản nguyên tiên thiên của mình mà không rơi rụng đi hay sao?”
Đạo trưởng đột nhiên biểu lộ trang trọng, vẻ mặt nghiêm túc khiến tôi cũng căng thẳng theo. Cảnh vật đều im lặng, chỉ có lá cây sột soạt theo gió. Bóng trăng dưới nước dường như cũng động đậy theo gợn sóng, không biết là ánh trăng có phải là đã nghe thấy cuộc đối thoại của chúng tôi hay không. Tôi chờ một hồi lâu, đạo trưởng vẫn không nói một lời nào. Đang lúc tôi sốt ruột về việc mình vĩnh viễn không thể trở về thế giới nguyên lai của mình, đạo trưởng đột nhiên cất lời, nói: “Có!”.
Một tiếng “Có” tựa như cơn gió mát quét sạch mọi lo lắng trong lòng tôi, tôi tiếp tục truy vấn đến cùng: “Là pháp môn nào mà lợi hại như thế?”.
Đạo trưởng nói: “Pháp môn này, có thể giúp người tu luyện trở về các thế giới của chính mình, đến từ nơi nào thì sẽ quay về nơi đó. Hơn nữa pháp môn này là có thể ngộ nhưng không thể cầu, chỉ là vào thời kỳ cuối, vũ trũ sẽ phát sinh mối nguy hiểm nên mới truyền. Làm như vậy là để giải cứu toàn bộ vũ trụ thoát khỏi kiếp nạn. Ta vừa mới chẳng phải nói, hiện tại thế nhân, phần lớn là từ trên trời hạ phàm đến đây hay sao?”.
Tôi nói: “Vâng, thậm chí ngay cả các sinh mệnh trên thượng giới đều sôi nổi hạ thế. Vậy nhất định là sẽ có đại sự phát sinh!”.
Đạo trưởng nói: “Đúng vậy, đây là đại sự của toàn bộ vũ trụ! Sinh mệnh nơi thượng giới vì để cứu thế giới của mình nên mới hạ phàm đến đây. Các sinh mệnh cao tầng cũng không giống như con người, họ sẽ vì sinh mệnh trong thế giới của mình mà không bỏ rơi các sinh mệnh này. Từng là một vị thần vĩ đại trên thiên thượng, chính là vì để cứu giúp sinh mệnh trong thế giới của mình, mà bỏ lại hết thảy, hạ phàm chịu khổ”.
Tôi tiếp tục hỏi: “Hiện ở nhân gian mỗi người đều là từ Trời hạ xuống hay sao?”.
Đạo trưởng: “Không phải mỗi người đều hạ xuống cùng một cách giống nhau. Một số là theo lần phát sinh đại sự của vũ trụ lần này mà xuống làm chuyện xấu, loại này từ trên xuống dưới đều không đắc được Pháp. Cũng có một số là xuống đây do đạo đức bại hoại. Nhưng mà, mỗi người đều là vì lần đại sự này mà đến!”.
Tôi nói: “Bọn họ là những người xấu xa như vậy, có phải là gây trở ngại người khác đắc được Pháp?”.
Đạo trưởng nói: “Vũ trụ này có tương sinh tương khắc cùng tồn tại, nếu không có người xấu làm sao cô biết được cái gì mới là tốt? Không có người xấu tới quấy rối, đại nguy hiểm của vũ trụ lần này cũng sẽ dễ dàng được giải trừ, vậy thì cái này còn gọi là nguy hiểm sao? Nhưng mà, cái nào tốt cái nào xấu, là trí giả thì sẽ tâm minh! Chính là như lời của Lão Tử nói ‘Thượng sĩ văn đạo, cần nhi hành chi. Trung sĩ văn đạo, nhược tồn nhược vong. Hạ sĩ văn đạo, đại tiếu chi. Bất tiếu bất túc dĩ vi đạo’”.
Tôi nói: “Thượng sĩ văn đạo, cần nhi hành chi. Trung sĩ văn đạo, nhược tồn nhược vong. Hạ sĩ văn đạo, đại tiếu chi. Bất tiếu bất túc dĩ vi đạo; Là có ý gì? Thỉnh đạo trưởng chỉ giáo”.
Đạo trưởng nói: “Có nghĩa là, thượng sĩ là người có căn cơ tốt. Người có căn cơ tốt đức lớn, vừa nhìn thấy chuyện tu luyện liền tin tưởng, hơn nữa sẽ chăm chỉ tu hành. Còn trung sĩ là người có căn cơ bậc trung, khi nghe Đạo thì cái còn cái mất, đối với chuyện tu luyện thì lúc luyện lúc không; hạ sĩ là là người có căn cơ kém, người này nghe Đạo thì phá ra cười, không tin chuyện tu luyện; mà không cười thì chưa đủ gọi là Đạo”.
Nghe đạo trưởng nói xong, tôi không khỏi tâm đắc. Vì đêm đã muộn, tôi cáo biệt đạo trưởng quay về phòng mình.
Đón xem: Kỳ ngộ trên núi Võ Đang (P2): Ký ức về Long Tộc
Theo soundofhope.org
Hà Phương biên tập từ bản dịch của tinhhoa.net
Xem thêm: