Thời cổ đại, khi đạo đức con người còn tốt, người ta dễ dàng xuất hiện những khả năng mà nhiều người ngày nay gọi là công năng đặc dị. Trong lịch sử thực sự có rất nhiều người kỳ tài có thể nhìn mặt mà thấu tỏ được tâm ý của đối phương.
Dưới đây là một câu chuyện có thật trong lịch sử kể về khả năng tiềm tàng kỳ lạ ấy của con người:
Thuần Vu Khôn là người nước Tề. Ông là người có kiến thức sâu rộng, uyên bác, lại nhớ nhiều. Về học tập, ông không chuyên chú vào bất cứ một môn nào.
Từ trong lời khuyên bảo thuyết phục Quân Vương có thể thấy được, dường như ông rất ngưỡng mộ cách đối nhân xử thế, thái độ làm người của Án Anh, một vị quan của hai triều vua Tề Trang Tông và Tề Cảnh Tông thời Xuân Thu.
Thế nhưng trên thực tế, Thuần Vu Khôn lại là người am hiểu quan sát sắc mặt để đoán ra tâm ý của người khác.
Có một vị tân khách sau này đã dẫn Thuần Vu Khôn đến tiến cử cho vị vua thứ ba của nước Ngụy, một nước chư hầu của nhà Chu là Lương Huệ Vương.
Hai lần Lương Huệ Vương đều đuổi đám tùy tùng, hầu hạ ra ngoài để một mình tiếp kiến Thuần Vu Khôn. Nhưng trong cả hai lần ấy, Thuần Vu Khôn đều không mở miệng nói một lời nào.
Vua Lương Huệ Vương cảm thấy vô cùng kỳ quái, liền hướng đến vị tân khách kia mà trách mắng: “Nhà ngươi khen ngợi Thuần Vu tiên sinh, nói là ngay cả Quản Trọng và Án Anh đều không bằng ông ấy. Nhưng đã hai lần Thuần Vu tiên sinh yết kiến ta, mà ta vẫn không được nghe gì. Chẳng lẽ là ta không xứng đáng nói chuyện cùng với ông ấy ư? Rốt cuộc là nguyên có làm sao?”
Vị tân khách nghe xong liền truyền những lời nói của vua Lương Huệ Vương đến Thuần Vu Khôn.
Thuần Vu Khôn điềm tĩnh nói: “Đúng thế! Tôi lần trước yết kiến Đại vương, thấy toàn bộ tâm tư của Đại vương đều đặt ở việc cưỡi xe săn thú. Lần sau lại yết kiến Đại vương, thấy Đại vương để ý đến âm nhạc, vui chơi. Vì thế, tôi mới im lặng không nói gì.”
Vị tân khách kia lại đem toàn bộ những lời mà Thuần Vu Khôn giãi bày đến tấu với vua Lương Huệ Vương.
Lương Huệ Vương thập phần kinh ngạc, nói: “Ai nha! Thuần Vu tiên sinh thật là một vị thánh nhân! Lần đầu khi Thuần Vu tiên sinh đến thì có người dâng cho ta một con ngựa hay, ta chưa kịp coi thì gặp tiên sinh đến.
Lần sau, có người dâng cho ta một người hát hay, ta còn chưa kịp thử thì cũng lại gặp tiên sinh đến. Ta tuy đã đuổi những người xung quanh ra ngoài, nhưng trong lòng thì quả thực đang nghĩ đến ngựa và ca hát. Đúng là có chuyện như thế!”
Sau đó Thuần Vu Khôn lại đến yết kiến vua Lương Huệ Vương. Hai người nói chuyện suốt ba ngày ba đêm không mệt mỏi. Vua Lương Huệ Vương muốn phong cho Thuần Vu Khôn làm chức khanh tướng, nhưng ông bèn từ chối và rời đi.
Vì thế, vua Lương Huệ Vương bèn tặng cho ông một chiếc xe tinh xảo có bốn con ngựa kéo, bích ngọc và vàng, làm quà tiễn biệt. Từ đó về sau, cả đời Thuần Vu Khôn cũng không ra làm quan.
Con người luôn tiềm tàng những khả năng kỳ diệu, đó là điều thực sự tồn tại. Không chỉ thời xưa, mà ngày nay, rất nhiều người có thể thông qua tu luyện mà nhìn thấy được những điều mà người khác không thấy.
Cho nên, nếu mãi cho rằng “không thấy là không tồn tại” hay gộp hết những điều không thấy cho là mê tín, loại quan niệm này không chỉ hạn chế con người chúng ta mà còn có thể khiến chúng ta gặp phải những tổn thất lớn.
Theo Secretchina
Mai Trà biên dịch
Xem thêm: