Đó là một buổi sáng mùa đông ảm đạm vào ngày 12/1/ 2007. Đứng lặng lẽ ở một góc của trạm tàu ​​điện ngầm L’Enfant Plaza nhộn nhịp ở Washington D.C, một nghệ sĩ violin, đội mũ bóng chày và mặc quần jean màu xanh dương, đang say sưa thể hiện tài năng độc tấu violin tuyệt vời của mình.

Người nghệ sĩ vĩ cầm đã diễn tấu trong khoảng 45 phút. Và đây là những gì đã xảy ra.

Trong bốn mươi phút âm nhạc tuyệt vời ấy…

Có khoảng 1.097 người đi bộ băng qua nhà ga đó và không có ai trong số họ thực sự chú ý đến những bản nhạc nhẹ nhàng mà người nghệ sĩ violin đang chơi.

Không ai thực sự chú ý đến người nghệ sĩ đang say sưa độc tấu violin tại ga tàu điện ngầm.

Vào khoảng phút thứ ba của buổi trình diễn, một người đàn ông trung niên đi ngang qua và bất chợt nhận thấy có một nghệ sỹ violin đang biểu diễn ở ga tàu điện ngầm nhộn nhịp. Tuy nhiên, người đàn ông này chỉ dừng lại ở đó nhìn người nghệ sĩ violin trong vài giây rồi lại rảo bước để lo công việc của mình.

Vào phút thứ tư, người nghệ sĩ nhận được khoản tiền tip đầu tiên từ một phụ nữ. Người này đã ném tờ 1 đô-la vào hộp tiền của anh và nhanh chóng bỏ đi mà không hề nhận ra người nghệ sĩ violin vĩ đại đó là ai.

Ở phút thứ tám, một người đàn ông đứng tựa vào cột đèn đường chỉ cách người nghệ sĩ một vài mét và bắt đầu quan sát những màn trình diễn. Người đó rất lặng lẽ quan sát nghệ sĩ violin trong vài giây sau đó nhìn đồng hồ của mình và nhanh chóng rời khỏi nơi đó, không một chút vương vấn hay bận tâm.

Vào phút thứ tư, người nghệ sĩ nhận được khoản tiền tip đầu tiên từ một phụ nữ.

Trong suốt 40 phút trình diễn ấn tượng tràn đầy năng lượng và nhiệt huyết của người nghệ sĩ ấy, sự chú ý duy nhất mà anh nhận được là từ một cậu bé ba tuổi. Cậu bé mở to đôi mắt và dồn tất cả ánh nhìn vào người nghệ sĩ, từng động tác kéo đàn điêu luyện của anh cũng như những biểu cảm trên gương mặt anh khi thể hiện những cung bậc khác nhau trong bản nhạc. Cậu bé đã quan sát người nhạc sĩ violin trong gần 3 phút liên tiếp.

3 phút, đó là tất cả thời gian mẹ của cậu bé cho phép cậu ở lại đó. Cậu bé bị mẹ kéo tay đi trong khi tâm trí của cậu vẫn chưa dứt ra khỏi những nốt nhạc thánh thót. Suốt dọc đường, cậu bé cứ ngoảnh lại nhìn nghệ nhạc sĩ violin ở ga tàu điện ngầm, nhìn mãi cho tới khi khuất bóng.

Một vài đứa trẻ trạc tuổi cũng muốn ở lại đó và thưởng thức màn trình diễn tuyệt vời nhưng mong muốn của những đứa trẻ cũng bị từ chối ngay lập tức bởi sự bận rộn của cha mẹ chúng.

Trong suốt bốn mươi phút của màn biểu diễn ở ga tàu điện, chỉ có 6 trong số 1.097 hành khách dừng lại trước mặt người nghệ sĩ này trong vài giây và sau đó nhanh chóng rời đi.

Chỉ có 20 trong số 1.097 người đi ngang qua cho người nhạc sĩ một ít tiền nhưng họ cũng không bận tâm họ bỏ tiền ra vì điều gì và người nghệ sĩ violin đó là ai. Trên con đường của mình, họ lướt qua khung cảnh mỹ lệ ấy và chỉ biết rằng có thứ âm thanh nào đó đang vang lên bên tai họ. Ngay cả những người bỏ tiền vào chiếc hộp cho người nghệ sĩ, họ cũng không có thời gian dành cho anh một ánh nhìn hay một cái gật đầu khích lệ, không một ai kịp nhìn gương mặt anh.

Tất cả những gì người nghệ sĩ violin đó nhận được, trong bốn mươi phút trình diễn âm nhạc tuyệt vời ở ga tàu điện ngầm, chỉ là 32 đô-la.

Có một sự im lặng tĩnh mịch và lắng đọng khắp ga tàu điện ngầm khi người chơi đàn violin đột ngột ngừng lại, nhưng không ai trong số những người hành khách bận rộn đi qua trạm nhận ra điều đó.

Không ai trong số những hành khách bận rộn đó biết…

Không một ai trong số họ biết rằng một trong những nghệ sĩ violin vĩ đại và tài năng nhất thế giới có tên là Joshua Bell – người đã trở thành thần đồng sau khi biểu diễn tại Carnegie Hall ở New York khi mới 17 tuổi vào năm 1985 – đang chơi trước mặt họ. Ở ga tàu điện ngầm chật chội, anh đã độc tấu bộ sáu tác phẩm phức tạp nhất gọi là Sonatas và Partitas, cùng cây đàn vĩ cầm quý giá của mình.

Joshua Bell, nghệ sĩ vĩ cầm tài năng và nổi tiếng.

Không một ai trong số những hành khách bận rộn ngày hôm đó biết rằng cây vĩ cầm mà người nghệ sĩ đã chơi trước mặt họ là một cây đàn violin 400 năm tuổi. Để sở hữu nó, Joshua Bell đã phải trả một khoản tiền khổng lồ 3,5 triệu đô-la cho một tên trộm lúc hắn đang nằm trên giường bệnh. 

Không có ai trong số 1.097 người đi qua biết rằng một đêm trước màn trình diễn trước mặt họ tại ga tàu điện ngầm nhộn nhịp này, nhạc sĩ Joshua Bell đã biểu diễn trực tiếp tại nhà hát Boston nổi tiếng, người tới xem đông nghẹt, với mỗi vé bán ở một mức giá tối thiểu là 100 đô-la. 

Cuối cùng, không ai trong số những người đi tàu điện ngầm ngày hôm đó biết rằng việc nghệ sĩ vĩ cầm nổi tiếng Joshua Bell biểu diễn trước mặt họ, tại ga tàu điện ngầm đông đúc, là một phần của một thử nghiệm độc đáo mà Gene Weingarten của tờ Washington Post đã tiến hành nhằm đo lường chính xác số lượng thời gian thực sự người ta bỏ ra để chú ý đến những điều tốt đẹp diễn ra tại nơi họ có mặt và xung quanh họ vào một ngày bận rộn.

Có rất nhiều camera ẩn trong trạm tàu ​​điện ngầm, nắm bắt từng khoảnh khắc của màn trình diễn của Joshua Bell và sự di chuyển của những người đi lại trong ga tàu điện ngầm, nhưng cả những người đi ngang và Joshua Bell đều không biết điều đó.

Không ai trong số những người đi tàu điện ngầm ngày hôm đó biết rằng việc nghệ sĩ vĩ cầm nổi tiếng Joshua Bell biểu diễn trước mặt họ.

Sau đó, Gene Weingarten đã trình bày những phát hiện ở ga tàu điện ngầm trong cuốn sách của ông mang tên “Người kéo đàn vĩ cầm ở ga tàu điện ngầm”. Cuốn sách đã giúp ông đoạt giải Pulitzer và điều đó thật sự xứng đáng.

***

Đọc xong câu chuyện về nghệ sĩ violin Joshua Bell, trong bạn là cảm xúc gì? Liệu bạn có tự hỏi bản thân rằng mình đã bỏ lỡ bao nhiêu “màn trình diễn violin” trong cuộc đời? Quả thực, cuộc sống của chúng ta luôn tồn tại và hiện diện rất nhiều điều ý nghĩa, những điều giản đơn nhưng lại có thể mang lại niềm vui cho tâm hồn. Nhưng vì công việc và nhịp sống gấp gáp của thời hiện tại, chúng ta bận rộn theo đuổi các mục tiêu và nhu cầu mà không cho mình cơ hội để tâm tới những điều tuyệt vời ấy.

Không ít người trong chúng ta đã quên rằng quyết định tới chất lượng cuộc sống, hạnh phúc và buồn đau trong cuộc đời phần nhiều là do tinh thần, là đời sống tâm hồn. Nếu chỉ chú trọng tới vật chất, một lúc nào đó chúng ta sẽ nhận ra mình là một chiếc hộp mà bên trong chẳng chứa đựng điều gì cả. Nhưng nếu chúng ta luôn luôn giữ cho tâm hồn mình rộng mở để cảm nhận thế giới và con người, chúng ta sẽ phát hiện rằng có rất nhiều điều tuyệt vời và tốt đẹp đang chờ đợi để trao cho chúng ta đủ lý do, để nở nụ cười.

Hãy luôn luôn giữ cho tâm hồn mình rộng mở để cảm nhận thế giới và con người.

Và âm nhạc chắc chắn là một trong số đó. Cuối cùng, xin gửi tới bạn đọc phần lời của một bản violin mà tôi vô cùng yêu thích. 

Rằng khi tôi nhắm mắt lại, tôi nhìn thấy một người đàn ông ôm đàn đứng bên khung cửa sổ say sưa kéo.

Ngoài kia sóng biển rì rào, gió hát vi vu, những mái nhà lợp lá, những bức tường xây từ cát trắng sáng lên dịu dàng trong nắng.

Và ở trong phòng, cũng có một người đang nghe giai điệu êm đềm ấy.

Cuối cùng, trước khi đôi mắt nhắm lại rồi không mở ra nữa, đôi mắt nhăn nheo mờ đục như một người già nhưng ánh lên một niềm thanh thản hạnh phúc vô bờ khi đã sống một cuộc đời trọn vẹn.

Có những bài hát thật vui khiến tâm hồn người ta rộn rã, nhưng cũng có những giai điệu, khi kết thúc tất cả đều muốn im lặng…

Thiên Thủy

Video xem thêm: Ý nghĩa của cuộc sống không phải ở chỗ nhìn thấu mà chính là trải nghiệm

videoinfo__video3.dkn.tv||407e4b412__