Nhiều khán giả xem phim Hàn hẳn đã thuộc lòng tình tiết nhân vật chính thường giấu giếm bệnh tật của mình cho đến đoạn kết mới nói. Người ta vẫn cho rằng, những câu chuyện như vậy có lẽ chỉ có thể xuất hiện trên phim ảnh thôi chứ chẳng thể nào có thật. Nhưng tại Việt Nam, thật sự có một câu chuyện cảm động như vậy, người mẹ đã giấu kín bệnh tình của mình 60 năm để nuôi con cho tới khi bị phát hiện…
Bài viết dưới đây là câu chuyện kể về cô Mạc Thị Thu, sinh năm 1958 quê ở huyện Tây Sơn, tỉnh Bình Định, đã giấu kín bệnh tật của mình gần 60 năm với mong ước con cái có thể yên tâm học hành.
Người phụ nữ đã hơn 60 tuổi nhưng dường như bệnh tật và đau đớn cũng không thể che đi nét đẹp trên gương mặt bà. Cũng đã mấy chục năm, những cơn hen suyễn cứ kéo nhau tìm đến hành hạ thân thể bà, dai dẳng từ năm này qua tháng khác. Ngày ấy, ba mẹ thường đi tìm mấy thầy lang về khám rồi sắc thuốc kê đơn cho bà, nhưng bệnh cũng không thuyên giảm đi được là bao. Bệnh tật dường như đã trở thành người bạn của bà từ những ngày thơ bé ấy.
Đến năm bà đi lấy chồng, cuộc sống không dư giả gì nhiều nhưng bà cũng tiết kiệm được chút tiền lên bệnh viện trên tỉnh khám mới hay mình bị mắc bệnh tim bẩm sinh, cần mổ gấp. Thật sự, khi ấy nhà bà tiền chỉ đủ lo cho mấy cái miệng ăn chứ đâu dám nói tới việc có tiền mà chữa trị. Bà cũng đành phó mặc số phận mình để Ông Trời định đoạt, Ông bảo sao thì bà nghe vậy.
Cũng từ ngày ấy, bà mang trong mình một bí mật: Căn bệnh mà bà muốn giấu tất cả người thân trong gia đình. Như chẳng có chuyện gì xảy ra, bà về nhà, ngày ngày lo cắt cỏ chăn trâu, đi kiếm việc làm thêm nuôi mấy đứa con ăn học.
Nhưng hình như, nỗi đau trái tim ấy vẫn chưa đủ thỏa mãn cái nghiệp nợ muốn hành hạ bà, chúng còn muốn thử xem bà mạnh mẽ được tới đâu. Khi cả gia đình bà đang trong niềm hạnh phúc chào đón tiếng cười của một thiên thần bé nhỏ thứ hai, thì chẳng bao lâu sau, chồng bà cũng đột ngột mà ra đi. Tiếng khóc tiếng cười, sinh mệnh trên cuộc đời này sao trở nên bé nhỏ quá vậy, nói đến là đến, nói đi là đi chẳng nhẽ lại dễ dàng đến vậy? Nén nỗi đau vào lòng, người mẹ trẻ gánh trên đôi vai hai đứa con nhỏ và căn bệnh giấu kín trong lòng, nỗi vất vả nuôi con và lo kiếm tiền mưu sinh khiến bà quên đi cả những khổ đau mà mình đang chịu đựng, bà thậm chí không có thời gian để nghĩ đến bệnh tật nữa.
Vậy nhưng, có bí mật nào là mãi mãi? Một ngày khi đang làm đồng, bà trở bệnh, ho không ngớt, lịm dần rồi bất tỉnh. Con trai thấy bà vậy, đưa vội vào bệnh viện cấp cứu mới hay mẹ mình bị bệnh… tim bẩm sinh.
Anh như chết lặng, má bệnh bao lâu nay mà anh không hề hay biết. Thường khi thấy má ho, anh chỉ tưởng là bệnh bình thường của người nhiều tuổi vì má chỉ bảo là trái gió trở trời chứ đâu có nghĩ má mình giấu bệnh con bao nhiêu năm như vậy.
Từ ngày biết bà bị bệnh, cậu con lo mất ăn mất ngủ mong mẹ đến viện để tìm cách chữa trị. Vì không giấu được nữa, nên cũng đành theo con. Tuy nhiên, từ ngày lo bệnh tật gia đình cô không còn chút gì đáng giá, duy chỉ có 4 con bê là bà một mực muốn giữ lại để làm của để dành cho con có chút tiền đi học.
Ngày nhận giấy báo đậu đại học, cậu con không dám khoe ai, quyết định giấu mọi người để ở nhà chăm sóc má. Nào đâu, bà biết được giận con quá cả tháng không đi viện nữa. Vậy nên người con mới vào Sài Gòn tiếp tục theo học đã, má yên tâm mà mau khỏi bệnh.
Đã 7 năm từ ngày bí mật của bà bị bại lộ, người phụ nữ hôm nào nay chỉ còn là tấm thân khô xơ xác, bà cứ run bần bật lên từng hồi, người chỉ còn làn da bọc xương. Bệnh tình càng lúc càng trở nên nặng hơn, những chuyến đi từ nhà ra trạm xá, lên viện huyện viện tỉnh rồi thành phố bỗng trở thành thường như cơm bữa. Và cho đến hôm nay thì Viện tim mạch thành phố đã trở thành căn nhà thứ hai của bà từ lúc nào chẳng hay.
Cũng may trời thương bà, bệnh tật vậy nhưng lại sinh ra được người con biết thương mẹ. Cậu con bà ngày nào cũng đi làm dưới tận Long An, cách Sài Gòn cả mấy chục cây số, cứ đến giờ lại chạy ngược lên lo bữa cơm trưa cho mẹ. Có hôm anh chạy vạy đi xin hộp cơm từ thiện, bữa xếp hàng bốc thuốc cho mẹ, đếm hóa đơn tiền thuốc lên đến chục triệu đồng, hay đêm hôm thức trắng để vuốt ngực cho má dễ thở… Nghĩ đến nỗi đau mà mẹ đang chịu đựng anh đã không còn biết mệt nhọc là gì nữa, trong tư tưởng của anh, chỉ là niềm tin và ước mong mẹ sớm khỏi bệnh.
Câu chuyện là một bức tranh đẹp vẽ nên nỗi lòng thương con của người mẹ và sự tận tâm báo hiếu của người con. Nỗi đau giấu kín suốt mấy chục năm trời, nhưng vì con mẹ có thể chịu đựng tất cả; và nỗi đau trong tim mẹ cũng là nỗi trăn trở và lo lắng trong tâm của con.
Dường như Ông Trời đang thử lòng hai mẹ con họ: Ông muốn đo độ sâu của trong lòng của người mẹ, và độ dày trong tâm hiếu của người con. Xưa nay, những người mẹ thương con như bà Thu và tận hiếu như cậu con của bà sẽ đều nhận được phúc báo, đó là điều chắc chắn. Không biết rồi câu chuyện về lòng mẹ và tình con này sẽ đi về đâu, nhưng tất cả chúng ta đều hy vọng một kết thúc có hậu…
Nguồn ảnh: Kenh14
Hồng Tâm