Hai vợ chồng tôi đã kết hôn được 6 năm. Quen nhau từ thời đại học, hai đứa tốt nghiệp và công tác tại cùng một cơ quan. Sau nhiều nỗ lực, cuối cùng chúng tôi cũng mua được xe, tậu được nhà mới, và có một bé trai kháu khỉnh.
Khi chúng tôi kết hôn, chồng tôi mời mẹ chồng từ quê ra. Nhưng lúc đó tôi không mấy thiện cảm với bà, rất hay mất bình tĩnh khiến bà khổ tâm. Mặc dù vậy, mẹ vẫn luôn nhẫn nhịn, chăm sóc tôi cẩn thận khi tôi sinh con và trong thời kỳ kiêng cữ.
Bà không quen cất đồ đạc đúng nơi khiến phòng khách và nhà bếp trở nên hỗn độn. Vì vậy tôi đã tức giận với bà. Có lẽ không phải ngẫu nhiên mà một tháng sau khi tôi sinh con, mẹ đột nhiên thu dọn đồ đạc và rời đi, tôi không hề níu kéo. Trước khi đi, bà không nói cho con trai biết mà nhờ tôi chuyển lời tới anh, bà rất nhớ nhà nên muốn quay về xem tình hình ở quê thế nào.
Sau khi về quê, bà đã không quay lại với chúng tôi nữa. Mỗi dịp nghỉ lễ, chồng tôi đều muốn đưa mẹ lên nhưng bà luôn từ chối. Anh từ nhỏ phải lớn lên mà không có sự chăm sóc của cha, một tay bà nuôi anh khôn lớn. Để mẹ một mình dưới quê, anh thấy không đành lòng. Vì vậy, chồng tôi thường xuyên về quê, tôi không thích nhưng cũng đành phải theo anh.
Dần dần, tình hình kinh tế của chúng tôi đã khấm khá hơn, chúng tôi sinh thêm một bé gái. Trong thời gian mang bầu, mẹ chồng có lên thăm, bà mang theo rất nhiều trứng gà quê, mang cả bánh nếp mà chồng tôi rất thích ăn.
Vừa dịp mẹ lên, chồng tôi nói không muốn bà về quê sống một mình, mong bà ở lại cùng vợ chồng tôi để tiện chăm sóc con cái. Tôi tưởng mẹ muốn ở quê hơn nhưng bà lại không có ý phản đối khiến tôi có chút không bằng lòng. Tôi nói lần này mang bầu muốn về nhà mẹ đẻ ở một thời gian.
Lúc đó mẹ chồng chỉ cười hiền từ và không nói gì, chồng tôi không nhận ra sự thái độ của tôi đối với bà. Ngày hôm sau khi chồng tôi đi làm, bà đã thu dọn đồ đạc và rời đi. Nhìn thấy bà đi, tôi một lần nữa không giữ bà ở lại. Khi chồng tôi về, chúng tôi đã có một trận cãi vã lớn.
Bà về quê, còn túi bánh nếp, tôi không thích ăn, chồng tôi cũng bận rộn đi làm chẳng có thời gian nhớ đến món quà quê của mẹ, để vài hôm thì bánh hỏng. Tôi bảo con trai mang túi bánh đi vứt, nhưng khi ném túi bánh vào thùng rác thì một gói đồ được gói cẩn thận rơi ra. Tôi nhặt lại, mở gói đồ thì thấy có hơn 30 triệu đồng. Nhìn thấy bọc tiền này, tôi giật mình sững sờ, nhớ lại cảnh bà mặc cả từng đồng mua mớ rau, giữ từng cái chai nhựa để bán lấy tiền mà lòng tôi đau nhói. Một người mẹ quê mùa, bủn xỉn trong mắt tôi, từ những gì bủn xỉn ấy, bà gom góp cho chúng tôi cả 30 triệu đồng?
Nước mắt tôi rơi trong nín lặng, trái tim như muốn vỡ tung… Thân là con dâu, tôi lại chăm chăm vào vẻ ngoài và lối sống của mẹ để phán xét, để xa lánh, chưa từng hiểu cho nỗi lòng và sự nhẫn chịu của mẹ. Sau những gì tôi đã cư xử, sao dám ngẩng đầu nhìn mẹ đây?
Ngày cuối tuần, tôi và anh đi chuyến tàu sớm về thăm mẹ, bà vẫn bao dung như ngày ấy, vẫn nụ cười hiền từ, không trách móc. Đến lúc này, tôi mới thấy mái tóc mẹ điểm bạc, bàn tay già nhăn nheo chai sạn, xắn ống quần bên cao bên thấp, ra ruộng hái rau giữa ngày mùa đông lạnh, mẹ cười bảo: “Để mai mang chợ bán!”…
Bạch Mỹ
Video xem thêm: Làm mẹ chồng cũng có lắm nỗi khổ tâm