Bức ảnh này đã được Chasidy Gwaltney chụp lại, vào một dịp Valentine nào đó, trong một nhà hàng ở Texas, Mỹ. Đó là một thông điệp gửi tới tất cả mọi người: Hãy yêu thương khi còn có thể, chẳng ai biết trước ngày mai sẽ ra sao…

Trong ảnh, một người đàn ông đang ngồi lặng lẽ, cạnh đó là 2 ly rượu. Một ly cho ông, còn ly kia dành cho người phụ nữ của đời ông – bây giờ chỉ còn là một hũ tro tàn. Và ông khóc. Có lẽ, bà đang ở một nơi yên bình và được Chúa che chở, nhưng lòng ông vẫn thật đau đớn biết bao…

Người đàn ông bật khóc đau đớn khi người phụ nữ của đời ông – bây giờ chỉ còn là một hũ tro tàn (Ảnh: eljacaguero.com)

Có lẽ tôi không thể hiểu hết cảm giác của ông, nhưng trái tim tôi đã quặn lại khi thấy ông khóc đau đớn như vậy. Ông đã sống gần như cả cuộc đời với bà, mỗi nếp sống, thói quen của ông đều có bà trong đó. Và giờ đây, ông chỉ còn lại một mình.

Ông đã sống như thế nào khi người ông thương yêu nhất, người ông trân trọng nhất trong cuộc đời không còn bên cạnh nữa? Ông đã làm gì mỗi buổi sáng thức dậy? Ông đã cảm thấy thế nào mỗi khi trở về với căn nhà trống trải, im ắng và một mình đối mặt với sự cô đơn?… Rất nhiều câu hỏi cứ vang lên trong tâm trí tôi…

Ông đã sống như thế nào khi người thương yêu nhất, người ông trân trọng nhất trong cuộc đời không còn bên cạnh nữa? (Ảnh: gpquinhon.org)

Tôi nhớ đã đọc ở đâu đó, một câu chuyện rằng:

Có một cô gái thông minh, xinh đẹp, gia đình khá giả đem lòng yêu một anh chàng sinh viên nghèo. Vì tình cảm cô dành cho anh rất lớn nên dù có rất nhiều chàng trai theo đuổi, cô đều từ chối, chỉ một lòng đối xử tốt với anh. Thế nhưng, chàng trai vì tự ti bởi hoàn cảnh của mình nên không dám hồi đáp tình cảm của cô, dù trong lòng anh cũng yêu cô rất nhiều. Anh sợ bản thân mình không xứng với gia đình cô, lại sợ cô phải chịu khổ nếu như đến với mình nên luôn tỏ ra lãnh đạm, thờ ơ. Nhưng trong lòng anh vẫn nung nấu một hi vọng một ngày nào đó sẽ cưới cô làm vợ. Bởi vậy, anh đã cố gắng học tập và làm việc rất chăm chỉ, quyết tâm theo đuổi sự nghiệp, đợi đến một ngày có thể cầu hôn cô.

Thế nhưng, cuộc đời vốn không như người ta vẫn nghĩ. Sau nhiều năm bị chàng trai đối xử lạnh nhạt, cô gái đã bỏ cuộc. Cô quyết định kết hôn với một người khác và cùng chồng sang Pháp định cư. Về phần chàng trai, anh cuối cùng đã công thành danh toại, sự nghiệp vẻ vang, nhưng người con gái anh yêu nhất, đã bỏ lỡ rồi…

Lúc thoát khỏi cảnh nghèo khó, chúng ta sẽ có được tiền tài, danh vọng. Nhưng chúng ta đã phải trả giá bằng bao nhiêu sức lực, mất đi bao nhiêu điều tốt đẹp, và bỏ lỡ biết bao nhiêu yêu thương… 

Vậy đấy, khi còn có nhau bên cạnh, người ta vốn dĩ quá quen với sự hiện diện của đối phương, quen đến mức xem đó là điều tất nhiên và không còn quan tâm tới họ nữa. Chúng ta quên nói những lời yêu thương, quên đi sự trân trọng, để rồi khi mất đi, mới nhận ra, những thứ mình từng coi là tầm thường lại ý nghĩa vô cùng. Lúc ấy hối hận, muốn sửa chữa, lại chẳng thể được nữa. Mọi chuyện cũng chỉ còn là hai chữ “giá như”.

Con người đôi khi sống vì quá nhiều điều vô nghĩa, để khi nhìn lại những thời khắc giá trị trong cuộc đời mình, mới thấy nó đáng giá biết nhường nào.

(Gào)

Xưa nay, có lẽ điều khó đối diện nhất của con người chính là hai chữ “giá như” này. Bởi khi ấy, mọi hối hận đều đã trở thành muộn màng. Vậy nên, thích một người thì dễ chứ thực sự yêu họ, thương họ thì cần nhiều lắm thời gian, tâm sức và trên cả là lòng bao dung. Chẳng phải người ta vẫn nói, chỉ cần 3 giây để nói lời yêu thương, nhưng phải mất cả đời để thực hiện điều đó?

Người ta chỉ mất 3 giây để nói lời yêu thương, nhưng phải mất cả đời để thực hiện điều đó? (Ảnh: pinterest.it)

Chúng ta không phải lúc nào cũng có ai đó để yêu thương, để quan tâm và chuyện trò. Bởi cuộc sống vô thường, mỗi chúng ta đều không biết ngày mai rồi sẽ ra sao, kẻ ở người đi đôi khi chỉ trong khoảnh khắc… Vậy nên, xin hãy yêu thương, quan tâm nhau mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút, mỗi giây, mỗi từng khoảnh khắc. Đừng đợi đến “một-dịp-đặc-biệt-nào-đó” mới thể hiện tình cảm của mình. Bởi, với những ai còn có cơ hội được cảm nhận tình yêu của người khác, mỗi ngày trôi qua đều là một ngày đặc biệt rồi!

Hãy nói với những người đang ở bên cạnh là bạn yêu thương và trân trọng họ như thế nào. Bạn không bao giờ thực sự biết khi nào là lần cuối cùng bạn nhìn thấy họ. Sinh mệnh đời người thật ngắn ngủi và mong manh, không biết mỗi người còn có thể nói những lời yêu thương bao nhiêu lần nữa…

Trần Phong