Con người khi gần kề với cái chết luôn hướng đến những điều tốt đẹp. Một bà cụ nằm trên giường bệnh, biết ngày tháng của mình không còn nhiều, bà nhìn người bạn đời luôn túc trực bên giường chợt nhớ lại chuyện cũ…

Năm đó, bà là một cô thôn nữ trẻ trung xinh đẹp mà bao chàng trai đều mong lấy được. Nhưng trong lòng người đẹp sớm đã có ý trung nhân, người đó chính là anh chàng Giáo Thư nho nhã, có đôi mắt hai mí dịu dàng trong thôn.

Năm đó, cha bà gặp phải bọn cướp khi đang trên đường từ thành phố trở về. Trong lúc nguy cấp, một chàng trai đi đường đã ra tay cứu ông và bị trọng thương.

Chàng trai được cha bà đưa về nhà trị thương. Trong thời gian đó, bà ngày ngày bưng trà bưng thuốc ân cần chăm sóc để đền đáp ân tình cứu cha.

Sau khi khỏe lại, chàng trai không đi, mà ở lại giúp gia đình bà những công việc nặng nhọc như làm ruộng, chẻ củi… Cha mẹ bà càng thêm yêu quý. Không biết tự bao giờ, anh chàng thư sinh Giáo Thư trong lòng cô thôn nữ đã bị thay thế bởi chàng trai ngốc nghếch này và sau đó cô đã đồng ý cưới anh làm chồng. Một đám cưới truyền thống được tổ chức  trong niềm hân hoan của gia đình và bà con lối xóm.

Năm ấy,  khi nước Trung Quốc thành lập, cách mạng nhân dân bùng nổ, ông bà lúc này đã có thêm những người con. Cuộc sống trong thời kỳ “người ăn thịt người” ấy vô cùng khổ cực. Nhưng ông bà vẫn kiên cường chống chọi suốt mười mấy năm sau.

Bà còn nhớ năm đó, hai con trai đến tuổi đi học, trong nhà không có lấy một xu, ông nói đi vay mượn bạn bè người thân nhưng bà biết, trong thành phố này hai ông bà không có ai thân thích. Sau đó, đúng là ông đã mang tiền về đóng học phí cho con, còn có cả một con gà để cả nhà tẩm bổ. Buổi tối, khi thay đồ cho ông, bà thấy trên cánh tay ông có một vết sẹo nhỏ mới biết, ông đã đi bán máu lấy tiền.

Nghĩ đến đây, bà quay sang nhìn ông nói: “Nếu có kiếp sau, ông có đồng ý lấy tôi nữa không?” Cụ ông mặt đầy nếp nhăn khắc khổ cười hiền từ đáp lại : “Còn phải xem đã. Nếu kiếp sau tôi là quan to nhà giàu thì sẽ tới tìm bà, cưới bà về cho bà hưởng phúc. Còn mà nghèo mà khổ thì thôi, tôi sẽ tìm cho bà một nhà giàu có. Còn tôi sẽ ở gần nhà bà, đứng nhìn bà từ xa, chỉ cần thấy bà sống vui vẻ hạnh phúc là tôi vui rồi.”

Nghe những lời đó, hai hàng nước mắt cụ bà chảy dài, bà nhẹ nhàng nói: “Ông à, tôi phải đi rồi. Hãy ôm tôi một lần nữa được không”. Khi nằm trong vòng tay của ông rồi, bà mới khẽ thì thầm với ông: “Ông à, kiếp sau, chúng ta vẫn là vợ chồng nhé…”

Đó chính là tình nghĩa vợ chồng. Bà lão đã ra đi trong sự thanh thản…

Có những người có ở bên nhau cả đời mà không thấy được thứ tình cảm trân quý vợ chồng mà khi đến lúc sắp phải chia ly cuộc đời, rời xa cuộc sống này vĩnh viễn sau đó ngoảnh đầu lại nhìn mới thực sự  nhận ra mà tiếc nuối…

Con người đến với nhau vì cái duyên tình, cưới được nhau cũng là cái ân nghĩa duyên nợ từ bao kiếp trước, phải tu bao nhiêu năm mới gặp được nhau trong cái kiếp này. Vì thế mà hãy biết trân trọng những người bên ta. Cũng bởi vì, khoảng thời gian ấy không phải là mãi mãi mà vô cùng ngắn ngủi!

Quỳnh Chi

Xem thêm: