Lời toà soạnCác dân tộc Á Đông có một nền văn minh vô cùng xán lạn. Lịch sử Á Đông nói chung, trong đó có Trung Quốc và Việt Nam, rất hào hùng, tràn đầy khí chất. Lịch sử 5000 năm văn minh, văn hoá của Á Đông là cả một kho tàng vô giá cho hậu thế. Tuy nhiên, do ảnh hưởng của những quan niệm mới có phần thiên kiến, lệch lạc, lịch sử ấy đã bị cải biên và nguỵ tạo nhiều. Với mong muốn phục hưng lại nền văn minh vĩ đại cũng như những truyền thống đạo đức quý báu của người Á Đông, chúng tôi tiến hành loạt bài về lịch sử Việt Nam, Trung Hoa… gửi đến quý độc giả, ngõ hầu phá giải được những quan niệm sai lệch hiện nay. 

Tây Du Ký là một tác phẩm kinh điển, nội hàm thâm sâu, độc giả dù có đọc nhiều lần cũng không thể thấu tỏ hết được nội hàm, huyền cơ  kinh điển. Trong đó, không thể không nhắc tới một vị cao nhân mang phàm thân nhưng quỷ thần đều kính trọng.

Cao thủ trong Tây Du Ký nhiều như mây, khi bàn luận, mọi người thường nói về thần tiên và yêu quái, xem phép thuật ai cao siêu, bảo bối nào lợi hại hơn… Nhưng trong thế gian có câu nói rằng: “Cao thủ chưa bao giờ rút đao“. Tây Du Ký có một cao thủ như vậy, không dùng phép thuật, bảo bối để tranh giành thắng thua, mà đức hạnh cao thâm đã khiến quỷ thần phải nể phục, thần tiên phải kính trọng. Ông chính là Đường Thái Tông.

Vua Đường Thái Tông. (Ảnh theo tinhhoa.net)

Long Vương vì sao phải tìm đến Đường Thái Tông cầu cứu?

Trong hồi thứ 10 Tây Du Ký, Kính Hà Long Vương cá cược với thầy bói Viên Thủ Thành, bởi vì háo thắng đã tự ý thay đổi thời gian mưa làm trái với ý chỉ của Ngọc Hoàng, phạm tội chém đầu. Y vì để bảo toàn tính mạng đã dập đầu cầu xin, được “thần cơ diệu toán” Viên Thủ Thành chỉ điểm, buổi tối gặp Đường Thái Tông trong mơ, thỉnh cầu ông cứu giúp. Trong giấc mơ vía của Đường Thái Tông đang đi dạo ở ngự hoa viên thì gặp Long Vương, Y nói: “Bệ hạ là chân Long, thần là nghiệt Long, vì thần phạm tội trái với thiên đình, sẽ bị hiền thần của bệ hạ là Tào Quan Ngụy Trưng xử trảm, vậy nên thần đến đây xin bệ hạ cứu thần một phen!”. 

Long Vương phạm tội, chống lại ý chỉ của Ngọc Đế, lẽ ra phải tìm đến Ngọc Đế xin tha tội, cớ sao lại tìm đến Đường Thái Tông để cầu cứu? Rốt cuộc, Đường Thái Tông có bản sự gì để bảo vệ được Long Vương đây? Nguyên lai các bậc đế vương đều xưng là “Thiên Tử” tức là con của trời đến thế gian để trị vì dạy dỗ dân chúng, là người vận hành giang sơn dưới nhân gian, núi non sông biển mỗi triều đại đều thuộc về bậc đế vương đó thống lĩnh, sông Kính Hà đương nhiên cũng là một phần của đại Đường, vậy nên phải đến cầu cứu Thái Tông.

Đường Thái Tông muốn cho Kính Hà Long Vương một con đường sống, nên đã triệu Ngụy Trưng vào chầu. Ngụy Trưng vì bận mài kiếm phép nên vắng mặt, Thái Tông lại cho mời  đến cung chơi cờ, mục đích là để Ngụy Trưng không thể xử trảm Long Vương. Nhưng thật không may, Long Vương số mệnh đã hết nên cái chết không thể tránh khỏi. Ngụy Trưng từ nhỏ đã học phép Tiên, nên trong lúc chơi cờ, đến giờ ngọ ba khắc đã xuất hồn đến pháp trường để xử trảm Long Vương.

Vong hồn Long Vương uất ức, trách móc Đường Thái Tông, lôi ông xuống Địa phủ tranh biện. Sau khi Đường Thái Tông đến Địa phủ, được Thập Đại Diêm Vương nghênh đón, nói chuyện với ông rất cung kính, không dám vượt quá lễ tiết. Có thể thấy Đường Thái Tông địa vị rất cao, đến cả Thần cũng không dám thất lễ.

Đường Thái Tông đã làm được điều mà Thập Đại Diêm Vương cũng không làm được

Sau khi Đường Thái Tông đi tới Địa phủ, Diêm Vương sai người mang đến bộ sách sinh tử, xem xét thọ hạn của Đường Thái Tông. Viên phán quan Âm ty là Thôi Giác lén xem trộm sổ sinh tử thấy ghi Vua Thái Tông nước Ðại Ðường ngồi ngôi mười ba năm mãn số. Thôi Phán quan xem thấy thất kinh, lấy bút sửa thành 30 năm, rồi ôm bộ ấy ra trình.

Thập đại Diêm Vương thấy tuổi thọ của Đường Vương còn hơn 20 năm nữa, bèn cho người đưa ông trở lại dương gian ngay lập tức.

Một phán quan vì sao lại dám lớn mật như vậy, tự tiện sửa đổi sách sinh tử? Còn nhớ, năm ấy Tôn Ngộ Không đại náo Địa phủ, tự ý xóa giờ tử của mình, khiến Diêm Vương phẫn nộ, lập tức lên thiên đình bẩm báo Ngọc Đế việc này. Vậy tại sao Thôi phán quan tự ý tăng thọ mệnh cho Đường Thái Tông lên 20 năm, mà Diêm Vương lại có thể lờ đi như vậy?

Nguyên lai Đường Thái Tông là Chân Long Thiên Tử của Đại Đường, thống trị Trung Thổ, non nước của Đại Đường là được tạo từ thân rồng của ông, muôn dân trăm họ, là có ông trị vì, chỉ cần có ông là có thể giải quyết được vô số oan hồn ở địa phủ.

Trước khi Đường Thái Tông về lại dương gian, đã được du ngoạn 18 tầng Địa phủ. Khi ông đi qua Uổng Tử Thành, đã chứng kiến vô số oan hồn vô chủ. Về sau Đường Thái Tông đã lấy hẳn một kho kim ngân, bố thí cho những cô hồn dã quỷ không ăn không uống, và làm lễ siêu độ cho chúng.

Cũng chính là nói, Đường Thái Tông hảo tâm giúp những oan hồn vô chủ này, gánh chịu một phần tội nghiệp, giúp bọn họ siêu thoát. Đường Thái Tông đã làm được điều mà Thập Đại Diêm Vương không làm được. Điều này khiến Thập Đại Diêm Vương phải kính nể ông, Quan Âm Bồ Tát bảo hộ ông.

Ngụ ý của “Thông quan văn điệp”

Đời người có một câu hỏi lớn:” Ta là ai, từ đâu đến và sẽ đi về đâu?”. Bởi vì Đường Thái Tông là bậc “Thiên Tử”, không phải là phàm nhân, cho nên khi ông phái Huyền Trang đi sang Tây Thiên thỉnh kinh, chúng Thần trên trời, các Thần Phật gia và Đạo gia đều theo sát trợ giúp cho Đường Tăng.

Trần Huyền Trang bái biệt vua Đường đi lấy kinh. (Tranh minh họa)

Trước lúc Đường Tăng khởi hành, Đường Thái Tông đã đích thân viết một văn điệp lấy kinh, đóng dấu bảo ấn thông hành, gọi là Thông quan văn điệp. Ý chỉ của Thông quan văn điệp là, Đường Tăng là do Hoàng đế Đại Đường phái đi, các nước phải để cho Đường Tăng đi qua. Đường Thái Tông tiến về phía trước, bỏ vào chén rượu chay một dúm đất, lại tiếp tục dặn dò Huyền Trang: “Thà một lòng lưu luyến đất quê hương, chớ yêu quê người vạn lượng kim”. Ý muốn nói Huyền Trang hãy nhớ mãi nguyện ước thủa đầu, đừng vì xứ người giầu có xa hoa mà quên lời nguyện ước đầu tiên.

Sau khi tiễn biệt Đường Tăng, Từ Trinh Quán năm thứ 13 đến Trinh Quán năm thứ 16, Đường Thái Tông lệnh cho quan viên thợ thuyền xây dựng Vọng Kinh Lâu ở bên ngoài Tây An, là chuẩn bị để sau này long trọng chào đón kinh Phật. Thái Tông hàng năm đều đi lên Vọng Kinh Lâu, ngẩng đầu mong ngóng Đường Tăng trở về.

Trong Tây Du Ký, Đường Tăng đi đến nước nào, cũng cần phải xin đóng dấu vào giấy thông hành, sau khi được Quốc vương đóng thêm quốc ấn, mới có thể qua cửa để tiếp tục lên đường. Đường Tăng sau khi lấy kinh trở về, còn phải giao “thông quan văn điệp” cho Đường Thái Tông. Ngày lấy kinh trở về, con dấu trên văn điệp nhiều đến mức xếp chồng lên nhau. Trên đường lấy kinh, cho dù là đến quốc gia giàu có đông đúc hay bần cùng; cho dù gặp quốc vương thiện lương hay gian nịnh, cũng đều phải cho họ biết rằng mình đang đi thỉnh kinh. Quốc ấn trên quan văn đã trở thành vật chứng cho con đường lấy kinh.

Trong tiểu thuyết, sẽ thường thấy Đường Tăng đi đến quốc gia nào cũng nhắc đi nhắc lại nhiều lần một câu nói: “Đệ tử Trần Huyền Trang, phụng thánh chỉ Hoàng đế Đông thổ Đại Đường, phái đi Tây Thiên bái Phật cầu kinh”. Lời nói này trên thực chất cũng là muốn nói rằng Đường Tăng đã tìm được câu trả lời cho câu hỏi: “Rốt cuộc Ta là ai, từ đâu đến và sẽ đi về đâu?”.

Người tu hành thường nói Trung thổ thường xuất sinh những kẻ sỹ đại đức, những người tu được cao công.

Hồi thứ 91 có viết, Đường Tăng khi tới phủ Kim Bình, một hòa thượng chỗ đó nghe nói Đường Tăng là từ Đông thổ Đại Đường đến, luống cuống vội vàng quỳ xuống bái lạy, nói: “Tôi ở đây là người hướng thiện, đọc kinh niệm Phật, chỉ mong tu đạt như Ngài hiện tại, được chuyển sinh vào Trung Hoa. Nhìn qua phong thái ngài là biết, là do đời trước đã tu được, nên nay được thụ hưởng”.

Ngô Thừa Ân xây dựng cốt truyện, đã kể về hành trình đi lấy kinh gian truân của 4 thầy trò Đường Tăng. Thỉnh kinh là việc tốt lành, chính là cuộc chiến giữa thiện và ác, cuối cùng đem đến phúc lợi cho vạn quốc vạn dân.

Tuy nhiên, có Đường Thái Tông, mới có chuyện xưa đi lấy kinh. Chính là nhờ Đường Thái Tông độ vong thoát khổ, giải khai trăm nút thắt ai oán, quyết định phái người đi sang Tây Thiên thỉnh kinh. Bộ tiểu thuyết đã lấy các loại ẩn dụ để làm sáng tỏ rằng, cả cuộc đời của Đường Thái Tông, chính là câu chuyện nhân sinh may mắn nhất.

Chỉ là khi đọc Tây Du Ký, người ta thường đắm chìm với những câu chuyện hàng trừ yêu ma sinh động, lại không để ý đến vị cao nhân chân chính dùng đức hạnh trị vì thiên hạ đó chính là – Đường Thái Tông.

Vô Tư tổng hợp

Theo tinhhoa.net

Xem thêm: