Nhi ngước lên nhìn bầu trời đen thăm thẳm, cô khẽ cầu chúc cho Đen luôn được bình yên và hạnh phúc. Không chỉ con người mà ngay cả loài vật, khi trái tim được sưởi ấm bởi tình yêu thương chúng sẽ trở nên hiền hòa và thân thiện hơn…
– Con chó đen kia đẹp nhỉ, nhìn dáng cũng ngon lành cành đào đấy!
– Ừ, nhìn tướng đã thấy dữ rồi. Nó chuyên ngồi ngoài cổng đuổi cắn mọi người qua đường đấy.
– Thế sao không xích nó lại?
– Con này dữ dằn lắm, có mà chạm được vào một sợi lông của nó! Nó cắn trộm không biết bao nhiêu người rồi.
– Thế cơ à? Nan giải phết nhỉ? Sao không làm vài cân giềng cho xong?
– Anh không biết đấy thôi, nó tinh lắm, không cho người khác lại gần bao giờ.
Nghe thấy hai anh bảo vệ nói chuyện với nhau, Nhi bất giác ngước nhìn về phía chú chó Đen đang ngồi ngủ gật trước cửa văn phòng.
Nhi từ tỉnh khác đến, mới chuyển đến văn phòng làm việc được mấy ngày. Chẳng hiểu duyên cớ vì sao hễ nhìn thấy chú chó nào, dẫu gầy hay béo, đen hay trắng, xấu hay đẹp, Nhi cũng cảm thấy chúng thật thân thiết và đáng yêu. Vừa đặt chân vào cổng công ty Nhi đã để mắt thấy một đàn 3 chú chó, hai con đen đen và một con vằn vằn như lông hổ, con nào cũng dữ dằn và xa lánh với con người.
Đặc biệt là cậu chó Đen mà hai anh bảo vệ khi nãy trò chuyện đã lập tức cuốn hút Nhi. Phải công nhận cậu ấy “bảnh trai” và “phong độ” thật. Đôi mắt tròn đen lay láy như hai ngôi sao hái xuống từ bầu trời đêm. Cu cậu lại khoác trên mình bộ lông đen nhánh, mềm mại như nhung. Bốn chân to khỏe, thân hình rắn chắc, nở nang, chỉ thiếu mỗi chiếc “bụng sáu múi”.
Nhi thầm nghĩ: “Hèn chi hai nàng chó kia thi nhau chăm chút cho cậu ta. Khi thì liếm láp, khi thì nhằn rận”. Cậu chó Đen cũng hiểu được sự ưu ái mà hai nàng chó dành cho mình nên có vẻ khoái chí lắm. Những lúc như vậy, Đen cứ lim dim hai mắt tỏ vẻ khoan khoái.
Ba chú chó đưa cặp mắt lạnh lùng nhìn Nhi như bao người khách khác đặt chân vào công ty này. Nhưng chúng đột nhiên khựng lại khi bắt gặp ánh mắt Nhi long lanh mỉm cười và giơ hai tay như mời gọi và gọi chúng với một giọng rất trìu mến: “Đen ơi, ra đây chị ôm cái nào”.
Dĩ nhiên là chúng chẳng thèm để tâm đến Nhi và lạnh lùng quay mông bỏ đi thẳng. Mấy anh bảo vệ nhìn thấy cảnh ấy thì bấm nhau cười tủm tỉm. Nhi chỉ nhìn theo bóng 3 chú chó mỉm cười không nói gì.
Đen cứ tung hoành ngang dọc, xưng “đại ca” khắp cả khu công nghiệp
Đen thầm nghĩ: “Con người đâu có tốt đẹp gì với loài chó chúng ta đâu. Ta mà không ở đây trông xưởng và bắt chuột ban đêm thì chắc cũng cho ta vào nồi làm món rựa mận từ lâu rồi. Lần trước còn có mấy tên trộm định nhử ta sập bẫy, ta đi guốc trong bụng các người”.
Người ta hay thấy bóng một chú chó màu đen hay ngồi trước cổng công ty ở khu công nghiệp lúc chiều tan ca. Thi thoảng lại nghe tiếng người đi đường hét lên thất thanh. Hóa ra là Đen nhìn thấy ai ngứa mắt là cu cậu đuổi thật lực, như muốn ăn tươi nốt sống người ta.
Tụi con gái yếu bóng vía lái xe chệnh choạng. Đám thanh niên thì bực bội, chạy đuổi đánh vào tận cổng công ty. Nhưng cậu ta vẫn chứng nào tật nấy. Dường như chứng kiến vẻ mặt hoảng sợ của người khác khiến cu cậu cảm thấy khoái chí.
Hễ có người chở hàng vào công ty là mấy anh bảo vệ phải để mắt đến chó Đen. Thế mà cu cậu cũng cắn trộm được mấy người, người Việt có, mà người nước ngoài cũng có. Có người phải về nước tiêm phòng cho yên tâm. Nhưng không ai lại gần “bảo ban” được cậu chó Đen hung dữ.
Thi thoảng lại thấy Đen trở về công ty với bộ dạng thất thểu, tả tơi sau vụ “tranh hùng” với mấy tên chó của công ty khác trong khu công nghiệp. Dẫu có lúc bị cắn xây xát mặt mày, rơm rớm máu nhưng Đen vẫn chứng nào tật nấy. Cu cậu cứ tung hoành ngang dọc xưng “đại ca” khắp cả khu công nghiệp con con này.
Nhưng từ ngày Nhi đặt chân đến đây, người ta đã thấy Đen đổi khác
Mặc cho Đen lạnh lùng phớt lờ mình, ngày ngày Nhi vẫn gọi tên Đen và hai cô chó kia một cách âu yếm. Một điều chưa khi nào xảy ra đối với chúng là Nhi khác hẳn với những người khác ở công ty. Trước kia chỉ thấy chậu cơm của ba chú chó bám đầy bụi bẩn, hễ đến giờ ăn nghe thấy tiếng gõ chậu keng keng là cả ba chú chó lại thi nhau chạy ra.
Nhưng Nhi không làm như vậy. Đen bắt đầu cảm nhận được tình yêu chân thành và sự ấm áp Nhi dành cho mình từ chậu cơm của chúng. Ngày ngày sau giờ làm việc Nhi lại mang chiếc chậu ra cọ rửa sạch sẽ. Mọi người hỏi rửa làm gì, Nhi chỉ cười bảo: “Nhà sạch thì mát, bát sạch ngon cơm! Nó cũng như con người mình ý mà”.
Giờ Đen đã quen với tiếng gọi của Nhi, cứ đến bữa Nhi lại cất tiếng gọi âu yếm: “Đen ơi, Vàng ơi về ăn cơm”. Ba đứa lại xông phi vào chậu cơm thi nhau ăn lấy ăn để. Nhi cứ ngồi lặng lẽ nhìn chúng ăn một cách ngon lành và mỉm cười.
Thi thoảng có miếng xương ngon Nhi lại chia đều làm 3 phần và gọi ba chú chó ra chia phần. Dần dà chúng cũng quen với sự có mặt của Nhi và bắt đầu dành thiện cảm cho cô. Một chuyện động trời xưa nay chưa từng có trong công ty đã xảy ra: Nhi là người đầu tiên Đen cho phép lại gần mình. Nhưng dẫu sao thì cu cậu vẫn còn khá cảnh giác.
“Đại ca giang hồ khét tiếng” tình nguyện đưa cô gái nhỏ về nhà suốt 2 năm ròng
Nhi ở trọ trong thôn nghèo gần đó, cách công ty chừng một cây số. Cô ăn cơm ở công ty ngày 3 bữa và thường tăng ca đến tối mịt mới về. Từ ngày quen với Nhi, hễ cô cất bước ra khỏi cổng công ty là Đen lại từ đâu chạy đến. Nhi đi một bước, Đen theo một bước. Khu công nghiệp khá vắng vẻ, các chị em cũng không dám đi một mình khi bóng đêm buông xuống vì sợ đám thanh niên trêu ghẹo.
Nhi sợ nhất là đoạn đường đất nối giữa khu công nghiệp và cái thôn nhỏ. Hai bên đều là cánh đồng heo hút, lạnh lẽo, lại tối om, chẳng có lấy một ngọn đèn đường. Dân cư ở đây cũng thưa thớt. Tầm 8, 9 giờ tối, trên những nẻo đường đã thưa vắng bóng người. Nhi thân gái một mình cũng chẳng quen biết ai trong làng ngoài nhà bác chủ nhà, đôi khi cũng cảm thấy rờn rợn.
Kỳ lạ là Đen như hiểu được địa bàn ở đây và muốn báo đáp tấm chân tình của Nhi. Ngày nào cũng đều như vắt chanh, người ta lại thấy Đen lẽo đẽo theo Nhi vào thôn nhỏ.
Khi thì cu cậu đi trước dẫn đường, khi lại đi sau. Mọi người cũng đã quen với hình ảnh một cô bé và một chú chó kẻ trước người sau như thế suốt 2 năm Nhi trọ ở đây. Trừ khi hôm nào Đen “đi công sự vắng nhà” thì Nhi mới phải tự về một mình nhưng cũng khá hy hữu. Nên suốt hai năm chẳng có chàng trai nào dám lại gần trêu cợt Nhi trên đường cô trở về nhà trọ.
Thường thì Đen chỉ đưa Nhi đi hết con đường đất tối om tới cái chợ nhỏ trong làng, có bóng người và có ánh đèn là Đen lại “tạt ngang tạt ngửa” đây đó. Thi thoảng Đen đưa Nhi về đến tận cửa phòng thì quay mông bước đi. Khi nào cao hứng lên, Đen theo vào tận trong phòng và nằm “kềnh kang” ngay giữa lối đi, ngủ một mạch đến sáng mới mò về công ty.
Hai năm sau, công ty xây ký túc cho nhân viên ngay trong khuôn viên, Nhi chuyển vào trong công ty ở. Từ đó người ta cũng không còn thấy hình ảnh một chú chó Đen lẽo đẽo đưa cô gái nhỏ trên đường khu công nghiệp nữa.
“Đại ca” hoàn lương nhờ niềm tin vào tình cảm chân thành của một cô bé
Dần dà Nhi đã có thể ôm Đen vào lòng, vuốt ve và thủ thỉ với cu cậu: “Chị bảo Đen này, em đuổi người ta như vậy họ sợ lắm đấy, lỡ bị mất tay lái mà ngã xe lại khổ thân họ. Họ còn có gia đình phải chăm lo nữa. Em cắn, em đuổi người ta lỡ em gặp phải người ghê gớm họ lại đuổi, đánh em. Chị không mong muốn nhìn thấy cảnh đó đâu. Chị chỉ muốn các em sống vui vẻ bên chị thôi”.
Đen thè cái lưỡi xam xám thở phè phè, tỏ vẻ khoan khoái, chớp chớp mắt nhìn Nhi như đã hiểu những gì cô nói.
Cũng từ đó người ta không còn thấy Đen hung hãn đuổi theo dọa cắn người đi đường trong khu công nghiệp nữa. Cu cậu chỉ ngồi ngủ gật trước cửa văn phòng hay nằm dài trong xưởng. Ánh mắt Đen cũng trở nên hiền hòa hơn. Đen không còn hằn thù với con người như xưa nữa, niềm tin vào con người đã dần trở lại trong trái tim cậu.
Nhưng một đêm nọ không biết Đen đi đâu mà không thấy về. Nhi gọi mãi “Đen ơi! Đen ơi!” nhưng cũng không thấy bóng dáng đen đâu cả. Người ta không biết chuyện gì đã xảy ra với Đen, chỉ biết rằng từ đó Đen không bao giờ quay trở về công ty nữa.
Nhi ngước lên nhìn bầu trời đen thăm thẳm và huyền bí, cô khẽ cầu chúc cho Đen, dẫu ở nơi nào cũng được bình yên và hạnh phúc. Không chỉ con người mà ngay cả loài vật khi trái tim được sưởi ấm bởi tình yêu thương của người khác cũng trở nên hiền hòa và thân thiện hơn. Khi đánh mất niềm tin vào con người, chúng mới trở nên hung dữ và đáng sợ.
Nhi mong ước đến một ngày những chú chó, chú mèo ở trên quê hương Việt Nam yêu dấu của mình cũng tốt số với đồng loại của chúng trên đất Đài Loan và Singapore. Nơi ấy người ta thấy các chú chó lang thang mập mạp nằm dài sưởi nắng bên vệ đường, người lạ đến nơi cũng chẳng buồn ngóc cổ dậy.
Nơi ấy người ta thấy những chú mèo béo múp míp, tròn quay như “những chú vịt Bắc Kinh” lim dim đôi mắt núp sau các sạp hàng. Hễ được ai đó vuốt ve là chúng xà vào lòng, làm nũng đủ trò. Nơi ấy những chú chó và mèo không phải ngày đêm thấp thỏm lo cho mạng sống của mình bởi chính ông chủ của chúng hay những kẻ trộm chó, trộm mèo. Nơi ấy chúng thực sự có được niềm tin vào con người và coi họ là những người bạn thân thiết nhất.
Minh Nguyệt