Trong nhà ai cũng đều có ít nhất một chiếc gương soi để làm duyên, làm dáng, chỉn chu lại trang phục, dáng vẻ của mình. Nhưng ít người biết rằng ở cõi địa ngục cũng có một chiếc gương khác đầy huyền bí.
Tương truyền nó được gọi là “gương soi nghiệp”, chuyên dùng để soi chiếu nội tâm của con người, xưa nay vô cùng chuẩn xác. Ai cố tình làm việc xấu đều bị soi thấy, còn nếu chỉ là vô ý thì chiếc gương này sẽ không soi ra.
Cuộc hội ngộ bất ngờ với người bạn đã khuất
Trời nắng chang chang như đổ lửa, một mình Chu Giới Như lóp ngóp dưới cánh đồng không một bóng người. Xung quanh cũng chẳng có lấy một bóng cây để ông có thể trú chân. Ông nheo mắt ngước nhìn mặt trời đang lên chính Ngọ, khẽ lấy vạt khăn lau vội những giọt mồ hôi rơi lã chã như tắm.
Đúng giữa Ngọ (12h trưa), ông cũng đã thấm mệt, bụng réo ào ào, chân tay bủn rủn, rã rời như người bị tháo khớp. Ông men theo con đê đất đỏ quạch, bước thấp bước cao, định bụng về nhà ăn miếng cơm lót dạ. Nhưng đi mãi vẫn chưa về đến nhà. Đột nhiên ông thấy đầu mình quay như chong chóng, chẳng còn phân biệt được Đông Nam Tây Bắc. Trời đất chao đảo, quay cuồng trước mặt, rồi ông ngã xuống, ngất lịm giữa con đường vắng vẻ.
Đến tờ mờ tối ông mở mắt ra thì thấy mình vẫn nằm nguyên chỗ đó. Xung quanh vẫn là đồng không mông quạnh bát ngát, gió thổi mát mẻ, vi vu, vô cùng êm ái và dễ chịu. Nhìn tứ phía chẳng thấy một con đường nào, ông loay hoay không biết phải đi đâu về đâu. Đột nhiên ông nhìn thấy xa xa có mấy chục người đang tiến về phía trước, bèn bám theo sau.
Những người này thật kỳ lạ! Nam nữ, già trẻ lớn bé, giàu nghèo, sang hèn đều có cả. Không hiểu là họ đang rủ nhau đi đâu mà ai nấy mặt buồn rười rượi, chẳng nói chẳng rằng. Mà họ đi thật nhẹ, cứ như lướt trên mặt đất, ông phải chạy hụt cả hơi mới theo kịp. Đàn bà con gái thì xõa tóc che gần kín khuôn mặt.
Ông cố bắt chuyện chào hỏi với mấy người trong số họ, nhưng chẳng ai thèm trả lời như không nghe thấy ông nói. Chu Giới Như rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, ở lại không xong mà đi cũng chẳng đành. Trời ngày càng tối hơn, nếu ở lại đây thì lát nữa trời tối hẳn ông biết phải xoay sở thế nào. Thế là ông đành lặng lẽ đi theo họ.
Mọi người đi tới một nha môn, ông cũng nối gót theo vào. Ông choáng ngợp trước cung điện rộng mênh mông. Hai bên trái, phải đều là những dãy hành lang quanh co, chạy dài tít tắp. Lúc này trời đã tối hẳn. Những chiếc đèn lồng đo đỏ, đung đưa theo dãy hành lang.
Chu Giới Như bỗng thấy ơn ớn lạnh, nơi này có vẻ âm khí nặng nề. Tiểu lại, sai nha trong bộ trang phục cổ xưa cứ chạy đôn chạy đáo, dường như đang hối hả nghênh giá một vị đại quan nào đó vào an tọa trong đại điện.
Ông đang nhớn nhác nhìn quanh thì đột nhiên thấy một cánh tay nắm chặt lấy vai mình. Ông giật mình thảng thốt quay đầu nhìn thì nghe người kia hỏi: “Sao ông lại tới đây?”
Phải mất vài giây Chu Giới Như mới định thần lại được. Ông đưa mắt nhìn thì hóa ra là Trương Hằng Chiếu, một người bạn của ông. Nhưng thật lạ lùng, chẳng phải ông ấy đã mất được mấy năm rồi sao? Sao lại có duyên hội ngộ ở nơi này? Chẳng lẽ, chẳng lẽ đây là… Ông giật bắn người sợ hãi, tim như sắp rơi ra khỏi lồng ngực, toàn thân run rẩy.
Ông chợt nhớ lại bóng dáng dật dờ của đám người khi nãy, một luồng hơi lạnh toát chạy dọc khắp sống lưng. Bảo sao nơi này âm u, tịch mịch, âm khí nặng nề, ngột ngạt đến vậy! Đèn lồng đỏ lập lòe, dập dờn như ma trơi. Lúc này ông mới biết đây là địa phủ. Suýt chút nữa thì ông ngất lịm. Trương Hằng Chiếu nhìn ông mỉm cười bảo: “Ông đừng sợ! Hãy bình tĩnh lại nào”.
Trương Hằng Chiếu tiếp lời: “Thi thoảng cũng có một vài linh hồn của người sống đi lạc tới đây. Diêm Vương có gặp cũng không trách tội ông đâu, nhưng e rằng khó tránh khỏi sẽ bị truy hỏi vài câu. Chi bằng ông ngồi trong sảnh, đợi khi thoái đường tôi sẽ tiễn ông đi. Tôi cũng muốn hỏi thăm xem chuyện nhà cửa nhà tôi dạo này thế nào”.
Cuộc phán xử kỳ lạ và chiếc gương soi nghiệp của Diêm Vương
Chu Giới Như ngồi chưa ấm chỗ thì Diêm Vương đã thăng đường. Ông lén nhìn qua khe cửa, thì thấy mấy chục người cùng đi với ông ban nãy đều lần lượt bị thẩm vấn nhưng nghe không rõ họ nói gì. Chỉ thấy người thì chau mày ủ rột, người lại rưng rưng muốn khóc, người thì nước mắt lưng tròng. Nhưng cũng có người trông rất điềm nhiên, có người lại khẽ mỉm cười. Có lẽ lúc này công tội phân minh, ai nấy đều có những vui buồn đan xen lẫn lộn với nhau. Sau đây, mỗi người lại tiếp tục một cuộc hành trình mới sướng khổ khác nhau.
Lại thấy một người đàn ông cao lớn, lông mày hất ngược lên trên, trông rất dữ tợn. Ông này có vẻ như đã từng làm quan lớn hay đại gia tại dương gian. Ông rất hiên ngang, một mực hùng hổ tranh biện với Diêm Vương, dường như không phục với tội danh mà Diêm Vương phán xét cho mình.
Diêm Vương nhấc cánh tay lên khỏi mặt bàn, xua tay một cái, từ bên trái cung điện đột nhiên xuất hiện một chiếc gương to đùng, dài hơn một trượng (chừng 3,33m). Đó là một chiếc gương hình bầu dục được bao quanh bởi một vầng sáng, nhìn vào trong thấy cả vũ trụ bao la, thăm thẳm. Những vì tinh tú đang xoay chuyển giữa các hành tinh. Kỳ lạ là chiếc gương ấy không hề có giá đỡ mà vẫn cứ lơ lửng trên không.
Diêm Vương nhìn thẳng vào người đàn ông nọ, quát lớn: “Ngươi có biết cô gái này không?”. Người đàn ông nhìn chằm chằm vào chiếc gương. Trong gương xuất hiện một a hoàn còn khá trẻ, tay bị trói ngược ra phía sau. Vẻ mặt khiếp sợ lộ rõ trên khuôn mặt non nớt của cô. Chiếc roi da liên tiếp quật vun vút vào da thịt, vào mặt, vào cổ, vào bất cứ chỗ nào trên người cô một cách lạnh lùng.
Cô gái kêu lên đau đớn. Chiếc roi quật rách quần áo cô, có thể thấy vài nơi trên cơ thể cô đã hằn đỏ và tím bầm như những vệt máu lớn. Ai nấy đều kinh sợ không hiểu cô a hoàn này đã làm điều gì sai trái mà bị ông chủ đánh đập tàn nhẫn tới mức như vậy.
Lúc này Diêm Vương mới lên tiếng: “Sao ngươi lại đánh đập con cái người ta ra nông nỗi này?”. Người đàn ông đáp: “Nó là a hoàn nhà ta. Nó đánh vỡ chiếc bình ngọc mà ta tốn mấy nghìn lạng bạc mới mua về được. Chịu tội như vậy là đáng lắm”. Y vẫn vênh mặt, không chịu khuất phục.
Diêm Vương nói: “Được, nếu ngươi còn chưa phục, thì hãy xem đây!”. Diêm Vương lại vung vạt áo lên. Một tia chớp vụt lóe lên, trong chiếc gương hiện ra cảnh một cô gái xinh đẹp đang thổn thức trên giường vì bị làm nhục. Lúc này người đàn ông biết không thể chối cãi được những tội lỗi do mình gây ra, bèn cúi đầu nhận tội.
Diêm Vương cho sai nha lôi người đàn ông ra ngoài. Những người có mặt tại đó ai nấy đều sợ xanh mặt. Không ngờ nhiều chuyện cứ ngỡ rằng chỉ có mình mình biết, quỷ thần không hay, mà nay lại hiện ra rõ mồn một như giữa thanh thiên bạch nhật.
Một lúc sau thì thoái đường, Trương Hằng Chiếu tới hỏi tình hình con cháu trong nhà. Chu Giới Như nói sơ qua vài lời thì Trương Hằng Chiếu đã xua tay mà rằng: “Thôi ông đừng nói nữa, chỉ khiến tâm thêm phiền, ý thêm loạn”.
Chu Giới Như hỏi: “Chiếc gương ban nãy có phải là “gương soi nghiệp” không?”. Trương Hằng Chiếu nói: “Đúng vậy”. Chu Giới Như lại hỏi: “Gương bình thường chỉ soi được hình ảnh đứng trước nó. Cái gương này sao lại có thể soi ra được cả những sự việc đã làm trong đời như vậy?”.
Trương Hằng Chiếu nói: “Gương của con người chỉ soi được hình ảnh, cơ thể bên ngoài. Còn gương Thần lại soi được những thứ ẩn sâu trong tâm họ. Khi người ta làm việc gì đó, thiện hay ác trong tâm đều minh bạch cả. Một khi đã minh bạch rồi thì trong tâm sẽ luôn nghĩ tới điều này. Trong tâm luôn nghĩ tới chuyện này thì sẽ lưu lại hình ảnh về chuyện ấy. Cho nên chỉ cần soi một cái là toàn bộ hiện ra hết. Nếu vô tình phạm lỗi, bản thân họ cũng không hay biết thì không thể soi thấy. Bởi vì họ sẽ không để tâm tới chuyện ấy nên cũng không có hình ảnh của chuyện đó lưu lại trong ký ức.
Diêm vương khi xử án tại địa phủ chỉ nhìn vào tâm của con người, xem việc đó là vô tình hay cố ý, rồi từ đó mới phân ra thiện – ác. Ông phải minh bạch được điều này. Nên ngay khi chưa thực sự làm một việc xấu ác nào đó, chỉ mới nghĩ tới nó thôi, thì âm gian đã ghi lại, không hề bỏ sót. Mai này khi hồn lìa khỏi xác, Diêm Vương sẽ dựa vào nghiệp ác và nghiệp thiện họ đã làm tại dương gian, mà phân xử xem linh hồn tiếp tục chịu tội hay được đi hưởng phúc”.
Giới Như lại hỏi gương Thần vì sao có thể soi được nhân tâm? Trương Hằng Chiếu đáp rằng: “Tâm là thứ vô hình, mắt người không nhìn thấy được. Nó chỉ có thể hiển hiện nhờ vào một vật dụng nào đó. Khi con người chết đi, thân thể và linh hồn của con người sẽ tách nhau ra. Thân thể sẽ thối rữa và biến mất, nhưng linh hồn thì vẫn tồn tại. Nó giống như ngọn đèn sáng lấp lánh, bên ngoài không có bóng đen che khuất, bên trong cũng trống rỗng trong suốt, cả trong và ngoài đều một màu trắng muốt, lấp lánh. Cho nên chỉ cần có một vài gợn nhỏ, dẫu chỉ như một hạt bụi thì cũng đều hiện ra rất rõ ràng”.
Trương Hằng Chiếu vừa nói xong thì một đám sai nha lại rộn ràng đi tới. Ông vội vàng kéo Chu Giới Như nấp vào một góc, đợi đám người kia đi qua, hai người mới ló mặt ra.
Trương Hằng Chiếu nói: “Ông hãy sớm trở về với thân xác của mình đi. Một lúc ở đây đã bằng mấy ngày trên dương gian rồi đó. Nếu không mau mau trở về, người nhà sẽ mang thi thể ông đi mai táng. Lúc ấy có muốn quay đầu về cũng không kịp”. Chu Giới Như khẽ gật đầu, im lặng đi theo Trương Hằng Chiếu.
Họ đi vào một hoa viên, rồi rẽ cửa sau ra ngoài, đi mãi đi mãi, rẽ hết hành lang này, lại quành sang hàng lang khác. Những chiếc đèn lồng đỏ vẫn đung đưa theo gió, lập lòe như bóng ma trơi. Cuối cùng họ cũng đến một cái giếng cổ. Trương Hằng Chiếu lật nắp giếng lên, cầm tay Chu Giới Như, khóe mắt rưng rưng, nói không nên lời:
“Tôi chỉ có thể tiễn ông tới đây thôi. Ông hãy bảo trọng! Ông có thể kể về những điều ông chứng kiến tại đây để khuyên răn con người thế gian hãy đối xử tốt với người khác. Vì hại người trước sau lại là hại chính mình, đối xử tốt với người khác thì sau này nhắm mắt xuôi tay mới có chốn tốt mà dung thân”.
Chu Giới Như đột nhiên cảm thấy như có một cơn lốc từ chiếc giếng nổi lên, cuốn ông vào trong. Ông chỉ kịp nhìn thấy giọt nước mắt của người bạn rớt xuống, vẻ bịn rịn không muốn rời xa. Cơ thể ông nhẹ như chiếc lông hồng, khi cao khi thấp, cuộn theo vòng xoáy sâu hun hút của cơn lốc. Đột nhiên ông nhìn thấy ánh sáng chói mắt, lấy tay che khuôn mặt thì đã thấy mình ngã đánh bịch một cái xuống mặt đất.
Ông thức giấc thì thấy mình đang nằm trên giường. Vợ con, bạn bè, thân quyến vây quanh. Ai nấy đều mừng mừng tủi tủi, cảm tạ Thần Phật thương xót đưa ông từ cõi chết trở về.
***
Tại nhân gian muốn đo lường tốt xấu chỉ có thể nhìn vào hành vi của con người. Nhưng tại địa ngục tiêu chuẩn đo lường thiện ác lại là xét xem họ vô tình hay cố ý, chính là nhìn vào nhân tâm. Nếu vô tình gây nghiệp ác, tổn hại tới người khác, tội nghiệp của họ cũng nhẹ nhàng hơn, có cơ hội được Diêm Vương lượng thứ. Nhưng nếu cố ý hành ác, giành giật lợi ích cho bản thân, giết người hại mệnh thì sẽ được nhận lại hậu quả gấp bội dưới âm tào.
Con người nhìn vào hành vi bề mặt còn Thần Phật lại chỉ xét đến nhân tâm. Đó là lý do vì sao nhiều người luôn thắc mắc: “Tôi bái Phật thành kính, dâng hương lễ chùa, cúng dường tam bảo đầy đủ, thành tâm. Nhưng sao lúc nào tôi cũng gặp trắc trở, cũng chẳng thấy được Thần Phật phù hộ chút gì?“.
Thần Phật không cần mâm cao cỗ đầy cúng lễ ra sao. Thần Phật nhìn vào nhân tâm hướng thiện, cần người ta hành thiện tích đức, lấy Thiện đãi người, một lòng ngưỡng vọng với thần linh.
Hòa thượng tu luyện trong chùa và người tu giữa xã hội đời thường là khác nhau về hình thức bên ngoài. Nhưng Thần Phật cũng chỉ nhìn tới nhân tâm của họ mà thôi. Đó là tiêu chuẩn lớn nhất để đo lường sự thành kính với thần linh, sự kiên định, chân chính với con đường tu Đạo.
Theo Đại Kỷ Nguyên tiếng Trung
Nhã Văn biên dịch
Xem thêm:
- Đây là toàn bộ hành trình đi đến cõi âm gian sau khi người ta chết đi, qua 7 ải vào 6 nẻo luân hồi
- Cơm thừa trên đường tới âm gian – Đọc xong không còn dám bỏ thừa cơm
- Khi đức Phật hạ thế, làm cách nào để nhận ra Ngài?