Tôi đã khóc khi nhìn về vô định
Trong bi thương và bất lực vụng về
Lúc tưởng tắt niềm tin và hi vọng
Giữa bộn bề ảo vọng những trầm mê.
Dường như đã phó mình cho số phận
Đợi thời gian tẩm niểm tháng năm dài
Bỗng khi ấy… Một bàn tay màu nhiệm
Khẽ chạm vào… Ôi! Mọi thứ đổi thay!
Khoảnh khắc ấy… Thêm một lần tôi khóc…
Nhưng bi thương thống khổ đã không còn
Giọt nước mắt của bình yên phúc lạc
Khi thấy đường về trong hạo đãng hồng ân.
Lần từng bước đi về nơi ánh sáng
Thấy bao nhiêu trôi nổi những phận người
Trong mê lạc khóc cười vô phương hướng
Có bao người đang may mắn như tôi…?
Tôi đứng vẫy… họ cười, không đáp trả
Mải mê theo những tiếng gọi của riêng mình
Nơi chứa đựng hư vinh: Tình, Danh, Lợi…
Điểm cuối cùng… là khoảng trống mênh mông.
Và phía ấy một Người đang đứng đợi
Gánh đau thương, tội nghiệp của loài người
Đưa tay vớt những linh hồn lầm lạc
Thêm một lần giọt nước mắt tôi rơi!
Huyền Năng
Tiểu mục Văn thơ là bức ký họa thơ ca, tản văn, âm nhạc mà chuyên mục Văn hóa – Nghệ thuật Thời báo Đại Kỷ Nguyên muốn dành tặng cho độc giả, để tìm về với nơi thuần khiết sâu thẳm nhất của chính mình, như một nốt lặng trầm quý giá trong bản nhạc cuộc sống thường nhật ồn ào, sôi động.
Xem thêm: