Mẹ, mẹ ơi! con đã lại về đây
Được ôm ấp đôi vai gầy của mẹ
Được nũng nịu như hồi còn thơ bé
Trong yên bình bên mẹ, mẹ ơi!
Tháng năm trôi làm tóc mẹ bạc rồi
Từng từng sợi pha sương màu trắng xoá
Mắt con ngấn lệ, giọt lăn lăn ướt má
Thương mẹ nhiều, lòng nghèn nghẹn bâng khuâng.
Không nghĩ nhiều, sao buồn cứ trào dâng
Miền ký ức con ùa về, xao xác mãi
Tuổi thơ ơi, có bao giờ trở lại?
Để con nhỏ dần, và tóc mẹ chuyển xanh …
Mẹ chờ con về, cùng gói bánh, cùng ăn
Thương quê mình nghèo, bếp hồng lên sớm tối
Con luộc bánh, đôi chân trần tất tưởi
Mẹ bật cười: “là đúng thật bé con”.
Con cười giòn, đùa lại mẹ còn hơn:
“Ai lớn tướng, đã theo chồng rồi nhỉ”
“Lại sinh cháu cho bà bồng, bà bế”
“Không thể nào còn nhỏ bé nữa đâu”…
Rồi con lại đi, trong nằng nặng u sầu:
“Rằng phải về với chồng, bên con nhỏ”
Phận má hồng lấy chồng xa là thế!
Thương mẹ nhiều, nhưng đâu dễ về thăm…
Thanh Bình
Tiểu mục Văn thơ là bức ký họa thơ ca, tản văn mà chuyên mục Nghệ Thuật Thời báo Đại Kỷ Nguyên muốn dành tặng cho độc giả, để tìm về nơi thuần khiết sâu thẳm nhất của chính mình, như một nốt lặng trầm quý giá trong bản nhạc cuộc sống thường nhật ồn ào, sôi động.