Có một cô gái xinh đẹp, đa tài, sinh ra trong một gia đình giàu có. Tuy nhiên các ông mối, bà mối đều phải lắc đầu ngán ngẩm, bởi cô gái vẫn chưa gặp được người tình trong mộng của mình.
Cho đến một ngày, cô gái đến vãn cảnh chùa để tìm kiếm sự bình yên trong tâm hồn. Cô gái đã gặp một người thanh niên, ngay trong giây phút đó cô biết rằng đó chính là người mà cô chờ đợi bao năm qua. Đáng tiếc là người đến chùa quá đông, khiến cô gái chỉ còn cách đứng một chỗ mà nhìn người thanh niên cho đến khi bóng anh xa dần.
Hai năm sau, cô gái không ngừng đi khắp nơi tìm kiếm người tình trong mộng của mình. Nhưng kết quả chỉ khiến cô thất vọng.
Cô gái ngày nào cũng thành tâm cầu xin cho cô được gặp lại người thanh niên đó.
Sự thành tâm của cô gái đã đánh động đến ông Bụt.
Ông Bụt nói: Con có muốn nhìn lại người thanh niên đó không?
Cô gái trả lời: Có ạ, con chỉ muốn nhìn anh ấy một lần nữa.
Ông Bụt nói: Con có nguyện vì điều đó mà từ bỏ tất cả, bao gồm cả người thân và cuộc sống sung túc này không.
Cô gái trả lời: Con có thể từ bỏ.
Ông Bụt nói: Con phải tu luyện gian khổ 500 năm, mới có thể gặp mặt anh ta 1 lần. Con không ân hận chứ?
Cô gái trả lời: Con không ân hận.
Cô gái biến thành tảng đá, chờ đợi 500 năm.
Cô gái biến thành một tảng đá lớn tại một nơi hoang vu, chờ đợi 400 năm trong nắng mưa, rét buốt… Nỗi khổ không gì tả xiết. Nhưng những thứ đó không làm lay động trái tim cô, cô gái chỉ thấy khổ sở vì hơn 400 năm qua mà vẫn chưa nhìn thấy người thanh niên đó.
Vào năm cuối cùng, một người thợ đá phát hiện ra tảng to lớn này, họ đã mang nó về để xây cầu. Và cô đã được dùng để làm lan can cầu.
Đúng vào ngày cây cầu hoàn thành, cô gái đã nhìn thấy người thanh niên mà cô hằng chờ đợi 500 năm.
Người thanh niên bước đi vội vã, dường như anh đang có việc bận. Tất nhiên anh không hề để ý đến chiếc lan can đá đang chăm chú nhìn theo anh.
Bóng dáng người thanh niên lại một lần nữa biến mất trong ánh mắt tiếc nuối của cô gái. Ông Bụt lại xuất hiện.
Ông Bụt nói: Con đã mãn nguyên chưa?
Cô gái trả lời: Không ạ, tại sao con chỉ là chiếc lan can? nếu con được lát ở giữa đường thì con đã có thể gặp anh ấy, con có thể chạm vào anh ấy.
Ông Bụt nói: Con muốn chạm vào anh ấy, vậy con phải tu luyện 500 năm.
Cô gái trả lời: Con đồng ý.
Ông Bụt nói: Chịu rất nhiều tội khổ như vậy, con có ân hận không?
Cô gái trả lời: Con không ân hận
Cô gái biến thành một cây cổ thụ bên đường, hàng ngày đều có rất nhiều người qua lại. Ngày nào cô gái cũng trông ngóng người thanh niên đó. Ngày lại qua ngày tâm cô cũng dần bình tĩnh trở lại, cũng giống như lần trước, cô biết rằng chưa tròn 500 năm thì người đó sẽ không xuất hiện.
Vào ngày cuối cùng của 500 năm, cô gái biết chàng trai sẽ đến, nhưng tâm cô không còn bị kích động nữa.
Người thanh niên đó đã đến, anh vẫn mặc quần áo màu trắng mà anh thích, khuôn mặt vẫn rất khôi ngô tuấn tú.
Lần này người thanh niên không vội vã như lần trước. Trời hôm đó rất nóng, anh đã nhìn thấy chiếc cây cổ thụ và muốn nghỉ chân một lát. Anh tiến đến chiếc cây, dựa lưng vào thân cây, mắt nhắm khẽ và anh thiếp đi lúc nào không biết.
Cô gái đã được chạm vào anh, lúc này anh đã ở ngay bên cạnh cô gái. Nhưng cô không thể nói cho anh biết, cô đã phải đợi 1000 năm chỉ để có được những giây phút ngắn ngủi này. Cô chỉ có thể chụm những tán lá lại để che nắng cho anh.
Người thanh niên tỉnh dậy, phủi bụi trên quần áo và chuẩn bị rời đi. Anh nhìn chiếc cây cổ thụ, lấy tay vỗ nhẹ lên thân cây, tỏ ý cảm ơn vì đã mang đến bóng mát cho anh.
Cô gái lại một lần nữa nhìn anh cho đến khi bóng anh khuất dần.
Ông Bụt lại xuất hiện
Ông Bụt nói: Con có phải vẫn muốn làm vợ anh ta? Vậy con phải tu luyện…
Cô gái ngắt lời ông Bụt và nói: Con rất muốn, nhưng không cần nữa, như thế này đã tốt lắm rồi. Con yêu anh ấy, nhưng không nhất định phải làm vợ anh ấy. Vợ của anh ấy có phải cũng phải chịu khổ như con không?
Ông Bụt khẽ gật đầu.
Cô gái mỉm cười và nói: Con cũng có thể làm được, nhưng giờ không cần nữa.
Cô gái phát hiện thấy ông Bụt có vẻ như đang thở dài. Cô gái tự hỏi, ” Ông Bụt cũng có tâm tư gì ư?”
Ông Bụt cười và nói: “Như thế này cũng tốt, anh ta cũng đỡ phải chờ đợi 1 ngàn năm nữa. Anh ta vì muốn nhìn con 1 lần mà đã phải tu luyện 2 ngàn năm rồi.”
Chỉ vì một ánh mắt mà phải chờ đợi 500 năm, chỉ vì kiếp này có thể vai kề vai trong giây lát đã phải đổi lấy cả ngàn năm chờ đợi. Gặp nhau đã là có duyên, kiếp này có thể nên duyên vợ chồng không biết chúng ta đã phải đợi chờ bao nhiêu năm. Hãy đối xử tốt với bản thân mình, đối xử tốt với người bên cạnh mình, trân quý những gì chúng ta đang có. Thì thiện duyên của kiếp này mới mang đến cho chúng ta phúc báo.
Theo Secretchina
Thiên Minh biên dịch
Xem thêm: