Người ta có thể từ một giấc mơ mà trở nên bất hủ, nhưng cũng có thể vì một giấc mơ mà thành kẻ tội đồ.

Thắp lên “mộng ảo Trung Hoa”, chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình từng khiến người ta tin vào sự phục hưng vĩ đại của một đất nước đang trỗi dậy. Nhưng khi quyền lực đã lên tới đỉnh điểm, bàn cờ chính trị tưởng như đang nhượng bộ trước bàn tay sắt của ĐCSTQ, thì ván cờ đột nhiên đảo ngược, giấc mộng Trung Hoa bỗng trở thành ảo tưởng xa vời.

Bài viết này kể về một giấc mơ, nhưng không phải “Trung Hoa mộng” mà ông Tập từng đề xướng trong kỳ họp đại hội năm 2013, mà chỉ là giấc mơ vừa mới diễn ra cách đây một đôi ngày.

Sau nhiều chuyến đi bái Thiên bái Địa, từ động Ngàn Phật ở Cam Túc đến long mạch núi Tần Lĩnh ở Thiểm Tây, tới hang đá Vân Cương ở phía nam chân núi Vũ Châu, ông Tập lại lặng lẽ đi viếng thăm mộ cha mình.

Giữa vườn thông vi vút, thảm cỏ xanh xanh, Tập Cận Bình lặng lẽ cúi đầu trước bức tượng khắc họa hình ảnh cha ông, Tập Trọng Huân, đang ngồi dựa lưng vào vách đá. Những hình ảnh trước mắt ông cứ nối đuôi nhau không ngưng nghỉ: Thương chiến Mỹ – Trung chưa kịp hạ nhiệt thì Hồng Kông lại nổ ra biểu tình đòi dân chủ, biểu tình chưa kịp lắng xuống đã bùng lên đại dịch Vũ Hán, đại dịch này chưa thể giải quyết êm xuôi thì làn sóng bài Trung đã lan ra khắp toàn cầu. Để rồi hôm nay, người ta oán hận ông, luận tội ông, quy trách nhiệm cho ông, đòi ông cả những món nợ máu từ xa xưa của ĐCSTQ, và rồi toàn thế giới réo tên ông như một kẻ tội đồ…

Dòng suy nghĩ cứ miên man miên man thì bất chợt một giọng nói vang lên khiến ông bừng tỉnh: 

– Tự cổ chí kim, làm quân vương bạo chúa thì được gì? Chỉ có tiếng xấu đến muôn đời! Còn ngươi, ngươi muốn để lại gì cho hậu thế?

Tập Cận Bình ngẩng mặt lên, chỉ thấy một người đàn ông mặc chiếc áo kaki màu nâu cũ đang quay lưng lại phía mình. Ông không trả lời mà chỉ hỏi ngược lại:

– Xin hỏi, tiên sinh là ai mà lại tự ý vào nơi đang canh phòng nghiêm ngặt như thế này?

Vị tiên sinh trong chiếc áo kaki vẫn điềm nhiên như trước, nhưng giọng nói dường như lại nặng thêm mười phần: 

– Nghịch tử! Trước mặt ta còn không mau hành lễ?

Ông Tập khẽ giật mình khi vị tiên sinh kia quay mặt lại, là cha, đúng rồi, chính là người cha Tập Trọng Huân đã quá cố của ông. Vẫn chiếc áo kaki như thời còn sống, nhưng Trọng Huân lại trông trẻ hơn nhiều, giống như cha của cậu bé 5 tuổi Cận Bình.

Tập Cận Bình cúi gập người trước cha, còn Tập Trọng Huân thì khẽ thở dài một tiếng:

– Hôn quân vô đạo, bái Phật cũng vô ích!

Tập Cận Bình biết cha có ý trách mình, bèn kính cẩn thưa:

– Con quả thực không có ý làm kẻ hôn quân bạo chúa, nhưng chính trường cũng giống như chiến trường, không phải là nơi dành cho những kẻ nhu nhược thoái lùi.

– Ta từng dặn con: Cho dù làm quan lớn thế nào thì cũng phải hết lòng vì quần chúng, lẽ nào con đã quên lời ta? Năm xưa ta vì bảo vệ sinh viên biểu tình ở Thiên An Môn mà vào tù ra tội, còn con, con đang làm gì ở Hồng Kông thế này? Ta vì viết sách về giới quan trường ở Thiểm Bắc, phơi bày bộ mặt của ĐCSTQ mà bị đàn áp trong Cách mạng Văn hóa, còn con, con vẫn còn bảo vệ cái đảng ăn tàn phá hoại này hay sao? Ta cả đời nhường nhịn và nhẫn nại, còn con, hết đánh chiếm biển đảo lại giăng bẫy đòi nợ, rồi lại toan thao túng chính trị nhà người ta, thế có đáng mặt quân tử hay không? Ta đến lúc nhắm mắt vẫn tự hào là “cả đời chưa từng chỉnh đốn ai”, còn con, con lại nhân bệnh dịch mà uy hiếp thế giới, thế có phải làm xấu mặt ta hay không?

Tập Cận Bình khẽ đáp:

– Nhưng con…

Tập Trọng Huân nói bằng giọng nghiêm nghị:

– Còn cãi lời cha sao? Ta xuống hoàng tuyền rồi vẫn luôn dõi theo từng bước đi của con, lẽ nào ta lại không biết? Chính trường thì đấu đá, quan chức thì tận sức vơ vét, nhân dân thì đói khổ lầm than, còn ngoại giới thì ngoảnh mặt quay lưng. Giờ thì ai cũng muốn tính sổ với Trung Quốc, rốt cuộc, con muốn đất nước này phải trôi dạt về đâu?

Tập Cận Bình cúi đầu trước cha. Trong cái chính trường khốc liệt này, người ta trước mặt thì tỏ ra quy phục nhưng sau lưng lại ngấm ngầm giẫm đạp lên nhau, đã từ lâu ông không còn đặt niềm tin vào ai được nữa. Chỉ khi đứng trước mặt cha, ông mới dám bộc bạch những điều sâu kín nhất trong lòng. Ông nói:

– Tạ ơn cha đã khổ công dạy bảo. Tình thế đến bước này, con thực sự bế tắc, không biết còn cầm cự được bao lâu. Con đang lưỡng nan tiến thoái, đâu đâu cũng là cạm bẫy rình rập, quả thực trong lòng luôn bối rối không yên.

Ngài Tập Trọng Huân gật đầu, nói:

– Con trai, ta biết con đã dành trọn tâm huyết cho đất nước này, chỉ hiềm nỗi, sinh không gặp thời. Con đã thấy cái đảng này giả dối ra sao, tà ác thế nào, nó chỉ có thể dựa vào giả dối và tà ác để tồn tại, và bất cứ ai đứng trong hàng ngũ của nó cũng buộc phải trở nên giả dối. Con có hoài bão phục hưng đất nước, nhưng cái đảng này sẽ chỉ khiến tâm sức của con phí hoài mà thôi.

– Thưa cha, con chưa hiểu ý cha. Chẳng phải nhờ có đảng mới có Trung Quốc ngày hôm nay, nhờ có đảng Trung Quốc mới có được vị thế lớn mạnh chưa bao giờ có như lúc này?

Ngài Tập Trọng Huân bật cười:

– Cả đời ta cũng đã từng lầm tưởng như thế. Chỉ đến sau khi nhắm mắt xuôi tay ta mới biết mình đã phí hoài tuổi xuân vô ích. Trung Quốc giàu mạnh là vì đảng đang phục vụ đất nước sao? Không, là một chữ: “cướp!”. Cướp dân, cướp đất, cướp nước, cướp núi, cướp sông, cướp biên giới, cướp biển đảo, cướp chính quyền, cướp tất tần tật không chừa một thứ gì. Chừng nào con còn lãnh đạo, còn muốn duy trì sống còn cho đảng, thì còn phải cướp. Dựa vào liêm sỉ của mình, liệu có thể tiếp tục như vậy nữa không?

– Nếu quả thực là như vậy, vì sao một chính quyền lưu manh như thế vẫn còn tồn tại được đến ngày nay?

– Ấy chính là nghệ thuật của giả dối, con trai ạ. Xem ra con đã phục vụ trong đảng lâu như vậy, nhưng lại không thực sự hiểu cái đảng này là gì. Thật đau xót thay, dân tộc Trung Hoa chúng ta đã bị lừa bao nhiêu năm, mà vẫn chưa tỉnh ngộ. Hết lớp người này đến lớp người khác, thế hệ này đến thế hệ khác vẫn cứ thiêu thân làm kẻ thế thân thay cho đảng. ĐCSTQ qua mắt được người đời nhưng không qua mắt được ông Trời, có thể mua chuộc được nhân tâm nhưng không mua chuộc Thần được đâu.

Tập Cận Bình chắp tay thưa:

– Cha sống khôn thác thiêng, xin cha hãy cho con đôi lời chỉ dẫn?

Tập Trọng Huân gật đầu, ngước nhìn trời xanh:

– “Vật cực tất phản, võng khai nhất diện” chính trong lúc rối ren tưởng chừng như rơi vào đường cùng này, ông Trời cũng đang mở cho con cơ hội đấy.

Thấy Tập Cận Bình vẫn bối rối, Tập Trọng Huân nói tiếp:

– Con xem, chưa bao giờ lòng dân bất ổn như bây giờ. Không chỉ quan chức sẵn sàng phản đảng để tìm đường tháo thân, mà dân chúng cũng đang lũ lượt thoái đảng để bảo toàn tính mệnh, điều ấy chứng tỏ lòng người đang thức tỉnh rồi. Đến khi thiên đường nhân gian sụp đổ, thì cũng là lúc toàn thể dân tộc Trung Hoa cùng tính sổ với đảng, đòi lại món nợ máu cho mình.

Dị tượng đang tỏ rõ Thiên ý, con không thấy những gì đang diễn ra chính là lời cảnh tỉnh của Thiên thượng đó sao? Mưa đá, sấm sét, tuyết rơi tháng 5, cá nhảy lên bờ, trời đất tối sầm ngay hôm “lưỡng hội”… Ấy là để nói vận mệnh của ĐCSTQ đã tàn rồi. Ai còn cố chấp nắm chặt nó thì sẽ phải chịu chung số phận với nó, ai đủ dũng khí buông bỏ nó mới có thể có được tương lai.

Tập Cận Bình hiểu ý cha, nhưng “lưng cọp khó xuống”, chính trường cũng giống như một canh bạc, nhất là người ở vị trí đứng đầu như ông, sao có thể thể nói từ bỏ là từ bỏ được ngay? Cân nhắc một hồi, Tập Cận Bình hỏi:

– Nếu con cải cách làm trong sạch thể chế này, thì có thể cứu vãn được nữa không?

Ngài Tập Trọng Huân cười lớn:

– Cải cách sao? Một chính quyền sinh ra từ giả dối và tồn tại nhờ giả dối, thì trông mong vào cải cách được sao? “Cải cách” ấy, thực ra chỉ là ngôn từ hoa mỹ dùng để mị dân mà thôi. 

Con trai, ta hiểu con tiến thoái lưỡng nan, nhưng khó như thế mới thực là “lửa thử vàng”, vượt qua được mới xứng danh hoàng đế. Con hãy nghĩ xem, đến ngày tàn cuộc người ta ai ai cũng muốn tìm ĐCSTQ đòi nợ, vậy họ sẽ tìm đến ai đây, chẳng phải chính là lôi kẻ đứng đầu ra mà xử hay sao? Ta thương con một thân đơn độc, con dẫu là người đứng đầu thật, nhưng lại không phải là kẻ tội đồ đằng sau món nợ máu trăm năm của đảng. Những cuộc thanh trừng trong lịch sử, những cuộc đàn áp Phật giáo và Cơ Đốc giáo, mổ cướp nội tạng, đàn áp Pháp Luân Công, giết hại người dân lành, lũng đoạn thế gian… không phải do một tay con gây ra, vậy mà người ta lại muốn tìm con để trút hận. Nay con đã làm đổ máu ở Hồng Kông, rồi lại để đại dịch lan ra khắp toàn cầu, một tay con đã vấy bẩn rồi, đừng tiếp tục lún sâu vào vũng lầy đó nữa.

Tập Cận Bình chắp tay, ngập ngừng nói:

– Thưa cha, giờ đây con cần phải làm gì?

Tập Trọng Huân đáp:

– Có câu: “Đem đại nghĩa thắng hung tàn, lấy chí nhân thay cường bạo”, đừng tiếp tục làm con dê thế tội của ĐCSTQ nữa, muốn làm anh hùng dân tộc hay tội đồ lịch sử là phụ thuộc vào lựa chọn của con ngày hôm nay. Giờ cải cách đã điểm rồi, nghịch Thiên ý sẽ mang vết nhơ muôn thuở, nhưng thuận Thiên ý con sẽ lưu lại tiếng thơm đến muôn đời. 

Con trai, hãy cân nhắc lời cha: Thứ nhất, giải thể ĐCSTQ quái thai, dẹp bỏ cái thể chế tà ác này đi! Thứ hai, đưa đất nước trở về với truyền thống Nho – Phật – Đạo, để dân tộc Trung Hoa trở lại là quốc gia lễ nghi chi bang, hòa hảo với láng giềng. Thứ ba, trả lại hồn túy cho Tân Cương, Nội Mông, Tây Tạng, khôi phục nền dân chủ của Hồng Kông, giữ tình hữu hảo với Đài Loan. Cuối cùng, chấm dứt các cuộc đàn áp tín ngưỡng và đức tin, công khai thừa nhận mọi tội ác của đảng, trả lại thanh danh cho những người tu luyện. 

Con trai à, “mộng Trung Hoa” thực ra chỉ là ảo mộng, lịch sử xưa nay vốn không dành cho những kẻ chỉ muốn làm bá chủ. Khi giấc mơ phồn hoa mà ĐCSTQ đang hứa hẹn kia tan biến đi, thì người dân Trung Quốc sẽ nhất tề đứng lên đòi lại non xanh nước biếc cho mình. Nhân sinh chỉ tựa như giấc mộng, kiếp người này chẳng phải ngắn ngủi lắm sao? Trong dòng sông lịch sử cuồn cuộn chảy về đông kia, lớp lớp anh hùng hào kiệt lần lượt bước lên rồi lại tình nguyện hạ xuống khỏi vũ đài. Dẫu con có sức mạnh dời non lấp bể, thì cuối cùng cũng chỉ là: “Thịnh suy thành bại theo dòng nước, Sừng sững cơ đồ bỗng tay không”. Ta mong con đừng vì mê trong mộng ảo mà nhắm mắt làm kẻ tội đồ, ngàn năm vết nhơ không sạch. Con hãy vì sự liêm khiết của người quân tử mà xoay thời chuyển thế, vụt sáng thành anh hùng lưu danh lên sử xanh.

Những lời dạy bảo của cha như ngọn nến trong đêm đen mờ mịt, mở ra một cánh cửa cho chủ tịch Tập Cận Bình. Nhưng có đủ dũng khí thực hiện điều ấy hay không, điều ấy vẫn còn là câu chuyện của ngày mai.

Sau một hồi trầm ngâm suy nghĩ, ông Tập Cận Bình hỏi cha thêm một câu cuối cùng:

– Thưa cha, hôm nay được gặp lại cha sau nhiều năm xa cách, con hạnh phúc vô cùng. Nhưng cha và con âm dương cách biệt, gặp lại cha như thế này, con tự hỏi đây là đâu, là âm gian hay vẫn là trần thế?

Tập Trọng Huân cười lớn:

– Con ngốc của ta, không phải nói là âm dương hay trần thế, mà chỉ là một giấc mơ trưa mà thôi!

Reng… Reng… Reng…

Chủ tịch Tập Cận Bình giật mình, trước mặt ông không còn là người cha thân sinh trong chiếc áo kaki cũ màu nữa, mà chỉ là bức tượng đá trắng đang ngồi im phăng phắc. Còn tôi, tiếng chuông đồng hồ cũng làm tôi tỉnh giấc. Bóng dáng ngài Tập Cận Bình vụt tan biến, cuộc đối thoại kỳ lạ vừa rồi, thì ra, chỉ là một giấc mơ.

Không rõ đó là mộng của Tập Cận Bình hay là mộng của tôi. Nếu là giấc mơ của ngài Tập, thì liệu ngài có tin vào lời cha báo mộng hay không? Còn nếu là giấc mơ của tôi, thì vui lòng cho phép tôi được kể lại ra đây, và hãy chỉ coi đó như câu chuyện bông đùa giữa buổi trưa nắng hè mà thôi…

Video: Tập Cận Bình đang đứng trước nguy cơ tứ bề

videoinfo__video3.dkn.tv||2ad4aae5f__

Có thể bạn quan tâm: