Một hôm, thầy giáo hỏi đám học trò: “Nếu các trò lên núi chặt cây, vừa vặn trước mắt có hai gốc cây, một gốc to, một gốc nhỏ, các em sẽ chặt gốc nào?”. Câu hỏi vừa đưa ra, tất cả học sinh đều nhao nhao nói: “Tất nhiên là chặt gốc cây to rồi ạ”.

Người thầy mỉm cười, nói: “Gốc cây to kia chỉ là một gốc bạch dương bình thường. Còn gốc cây nhỏ kia lại là một cây thông. Bây giờ các em sẽ chặt cây nào?

Suy nghĩ thêm một chút, đám học trò đoán rằng cây thông chắc hẳn là đáng quý hơn nên mau chóng trả lời: “Tất nhiên sẽ chặt cây thông, bạch dương không được bao nhiêu tiền!

Thầy giáo vẫn mỉm cười nhìn đám học trò một lượt rồi lại hỏi: “Nếu gốc cây dương là thẳng tắp, mà cây thông lại uốn éo xiêu vẹo, các em sẽ chặt cây nào?”.

Lũ học trò cảm thấy có chút nghi hoặc, liền nói: “Nếu là như vậy, hay là vẫn chặt cây dương. Cây thông cong queo ngoằn ngoèo, làm gì cũng không làm được!”.

Ánh mắt thầy giáo lại lóe lên, tiếp tục nói: “Cây dương tuy thẳng tắp, nhưng bởi đã lâu năm, nên phần giữa mục rỗng, lúc này, các em sẽ chặt gốc nào?”.

Ảnh minh họa.

Đám học trò lại được một phen nghi hoặc, lần này lại nói: “Thế thì lại chặt cây thông, cây dương ở giữa đã mục rỗng, càng không thể dùng!”.

Sau đó thầy liền hỏi: “Thế nhưng dù cây thông ở giữa không mục rỗng, nhưng nó cong queo quá ghê gớm, bắt đầu chặt rất khó khăn, các em sẽ chặt gốc nào?”.

Một số học trò tỏ vẻ dứt khoát, không suy nghĩ thêm nữa, liền nói: “Vậy chặt cây dương. Đều không thể dùng như nhau, đương nhiên chọn cây dễ chặt!”.

Thầy không để tất cả thở, liền hỏi: “Thế nhưng trên cây dương có một tổ chim, mấy con chim non đang ở trong ổ, các em sẽ chặt gốc nào?”. Cuối cùng, có người hỏi: “Thầy ơi! Rốt cuộc thầy muốn nói gì cho chúng em vậy? Hỏi những thứ đó làm gì vậy thầy?”.

Lúc này thầy giáo nhẹ nhàng nói: “Các em vì sao không tự hỏi mình, rốt cuộc là chặt cây để làm gì? Tuy điều kiện của thầy thay đổi, nhưng yếu tố cuối cùng quyết định kết quả là động cơ ban đầu của các em. Nếu muốn lấy củi, các em liền chặt cây dương, muốn làm hàng mỹ nghệ, liền chặt cây thông. Các em tất nhiên sẽ không vô duyên vô cớ cầm theo búa lên núi chặt cây chứ?”.

(Ảnh minh họa: Dẫn theo daily-movement.com)

***

Cuộc đời vốn đầy phức tạp và lắm sự tình éo le, uẩn khúc mà con người ta lại vốn hay đa đoan, suy tính. Bởi thế mà lắm khi những hiện tượng bên ngoài luôn khiến người ta bị dẫn dụ, mê hoặc. Người ta bị cái “giả tướng” bề ngoài làm cho lầm lẫn, đôi khi quên luôn chính mình là ai, ý nghĩa sinh mệnh của mình là gì?

Trong đời quả thực không có nỗi đau nào lớn hơn việc quên đi chính mình. Người ta phải sống trong một màn đêm u tối, không trông chờ được nhìn thấy bình mình buổi sớm mai. Người ta cũng sẽ như kẻ mù đi trong đêm, dẫu có đốt đuốc sáng đến mấy cũng chẳng tìm được lối đi chính xác.

Câu chuyện chặt cây ở trên một lần nữa nói lên đạo lý đó một cách hết sức chân thực. Người chặt cây cứ băn khoăn tới, băn khoăn lui mà không thể chọn được cho mình một lý do chính đáng để chặt là bởi anh ta đã bị những loại hiện tượng bề ngoài làm cho mê hoặc. Anh ta nghe cây thông quý hơn thì muốn chặt thông, rồi nghe cây dương gỗ thẳng, đẹp hơn thì lại muốn chặt cây dương, quả là “gió chiều nào che chiều ấy”, căn bản không chút chính kiến nào, không nghĩ xem mình chặt cây rốt cuộc mục đích là để làm gì?

Vậy nên, làm người phải có chính kiến, lập trường và mục đích sống rõ ràng. Khi có được những điều ấy rồi, bạn sẽ đứng giữa trời đất như bàn thạch, nghênh đón gió sương chẳng chút e dè, cũng không sợ ngoại cảnh làm đổi thay lòng. Được vậy, bạn ắt sẽ thành công.

Tử Du

Xem thêm:

 

Từ Khóa: