Một người phụ nữ trẻ mang thai bỗng nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, bất tri bất giác ngủ thiếp đi. Trong mơ, cô nhìn thấy thiên thượng giáng hạ những vầng mây tím tuyệt đẹp, quấn quanh thân mình. Rất nhanh chóng, đứa bé được sinh ra. Vào ngày hôm đó, mọi người đều kinh ngạc khi nhìn thấy từng đoá từng đoá hoa sen mỹ lệ mọc lên trong nhà đứa trẻ, đâu đâu cũng có. Đứa bé ấy sau này trở thành Đạo gia Chân Nhân Doãn Hỷ. Ông sinh ra tại Thiên Thuỷ thuộc triều Chu.
Khi Doãn Hỷ trưởng thành, ánh mắt sáng ngời, thân hình cao ráo, tư thái ưu nhã, tay dài tới gối, tướng mạo đường đường. Từ nhỏ, Doãn Hỷ đã thích đào sâu nghiên cứu thuật tu hành, giỏi quan sát tinh tú. Ông tu thân tích đức, nhân nghĩa thiện lương, chẳng cầu hiển đạt.
Chu Khang Vương lập Doãn Hỷ làm quan Đại phu. Có một ngày, ông ngẩng đầu quan sát thiên tượng, thấy phương Đông có một vầng mây tím bay về hướng tây, biết rằng có Thánh nhân sắp qua quan ải đi về tây. Thế là ông thỉnh cầu được đi làm quan lệnh ở cửa Hàm Cốc. Đến cửa Hàm Cốc, ông nói với quan lại rằng: “Nếu trông thấy một người dung mạo không giống người thường, ngựa xe và phục sức dị thường, thì nhất định không được để ông ấy đi qua”.
Vào giờ Giáp Tý ngày 12 tháng 7 năm thứ 23 đời Hỷ Chiêu Vương, Lão Tử quả nhiên ngồi xe trắng do trâu xanh kéo, phu xe là Từ Giáp, muốn qua quan ải đi về hướng tây. Doãn Hỷ nghe tin thì vô cùng mừng rỡ: “Ta hôm nay cuối cùng có thể gặp được Thánh nhân rồi”.
Ông ăn mặc chỉnh tề ra đón, quỳ gối dập đầu, khẩn khoản giữ Lão Tử ở lại. Lão Tử tự nhận mình là một ông già có nhà ở phía đông quan ải, ruộng ở phía tây quan ải, chỉ là muốn qua quan đi lấy củi. Doãn Hỷ bái lạy hết lượt này đến lượt khác, một mực gọi Lão Tử là Thánh nhân, thỉnh cầu Lão Tử chiếu cố cho tấm lòng thành của mình.
Lão Tử hỏi: “Ông làm sao biết tôi là Thánh nhân?” Doãn Hỷ nói: “Tháng 10 năm ngoái, sao Thiên Lý đi về phía tây quá cao, bắt đầu từ tháng này có 3 đợt gió đông bắc ấm áp, chân khí phương đông như hình rồng rắn hướng về phía tây, đây là dấu hiệu của bậc Đại Thánh nhân, vậy nên con biết chắc chắn sẽ có Thánh nhân đi qua quan ải”. Lão Tử vui vẻ cười nói: “Ông đã biết được ta, ta cũng biết được ông. Ông có đôi mắt tinh tường thần thông, nên có thể độ thế được”.
Thế là, Lão Tử đặc biệt vì Doãn Hỷ mà lưu lại Hàm Cốc quan hơn 100 ngày, truyền thụ pháp tu luyện cho ông.
Phu xe của Lão Tử là Từ Giáp, đã đánh xe cho Lão Tử từ khi còn rất trẻ, giao ước tiền công mỗi ngày 100 đồng. Khi đến Hàm Cốc quan thì Lão Tử đã nợ Từ Giáp 7 triệu 3 trăm nghìn đồng rồi. Từ Giáp thấy Lão Tử từ quan đi xa, nên muốn đòi tiền công. Lão Tử nói: “Ta phải đi các nước ở Tây Hải, sau khi trở về ta sẽ trả công bằng vàng cho ngươi”. Từ Giáp đã đồng ý. Đến Hàm Cốc quan, Từ Giáp không muốn đi nữa, thế là y hủy bỏ giao ước, kiện Lão Tử lên quan lệnh, kiên quyết đòi tiền công.
Lão Tử nói với Từ Giáp: “Ngươi đi theo ta đã hơn 200 năm, lẽ ra đã chết từ lâu rồi. Ta cấp cho ngươi bùa Thái Huyền, ngươi mới sống đến ngày hôm nay. Ngươi vì sao chẳng những không cảm kích ta, mà còn muốn kiện cáo ta?” Lời vừa nói xong, bùa Thái Huyền từ trong miệng Từ Giáp rơi ra, chữ triện màu đỏ vẫn hệt như mới, Từ Giáp trong nháy mắt biến thành một đống xương trắng.
Doãn Hỷ dập đầu thỉnh tội thay cho Từ Giáp, xin Lão Tử lượng thứ cho y, ban cho y sinh mệnh một lần nữa. Lão Tử trả lại bùa Thái Huyền cho Từ Giáp, Từ Giáp trong nháy mắt sống lại. Doãn Hỷ thay Lão Tử trả tiền công rồi để Từ Giáp đi.
Về sau, Lão Tử cùng Doãn Hỷ giao hẹn sau 1.000 ngày nữa gặp nhau ở phiên chợ Thanh Dương, tỉnh Tứ Xuyên, rồi ông nhún mình vụt lên không trung. Lão Tử ngồi trên mây sương mờ ảo, khuôn mặt tỏa ánh sáng ngũ sắc, thân hiện kim quang, từ từ bay lên. Ánh sáng rực rỡ chiếu rọi sáng rực công quán, ngũ sắc huyền hoàng, hồi lâu mới tan đi.
Doãn Hỷ nhìn theo Lão Tử cho đến khi biến mất, nước mắt tuôn rơi. Ngày hôm đó, nước sông dâng lên đột ngột, sấm sét kinh động núi sông, có hào quang ngũ sắc xuyên thấu sao Thái Vi, ánh sáng trải rộng tứ phương.
Từ đó, Doãn Hỷ chiểu theo phương pháp trị quốc tu thân mà Lão Tử truyền dạy, tu luyện đã được 3 năm. Đến năm Đinh Tỵ, ông khởi hành đi đến Tây Thục để tìm kiếm phiên chợ Thanh Dương.
Lúc này, Lão Tử lại phân thân sinh ra trong nhà đại quan họ Lý tại Thục quốc. Con trâu xanh chuyển sinh thành con dê có màu lông xanh vàng, luôn quanh quẩn bên cạnh, chơi đùa với đứa bé mới sinh nhà họ Lý.
Nhưng một ngày kia không thấy dê xanh đâu nữa. Sau đó, nô bộc nhà họ Lý đã tìm được dê xanh ở chợ. Doãn Hỷ đến Tứ Xuyên rồi, bèn hỏi thăm khắp nơi có chợ Thanh Dương (dê xanh) hay không, đột nhiên trông thấy người nô bộc dắt dê xanh đi đến. Ông nghĩ, trong chợ có dê xanh, đây ắt hẳn là nơi mà Đại Tiên nói đến rồi. Ông hỏi người nô bộc rằng đây là dê của nhà ai, định dắt về đâu? Người nô bộc trả lời: “Phu nhân của nhà tôi mới sinh một bé trai, đứa bé rất thích con dê này. Con dê đã đi mất hai ngày rồi, đứa bé khóc mãi không nín. Bây giờ khó khăn lắm mới tìm lại được nó, chúng tôi phải đưa nó về nhà đây”. Thế là Doãn Hỷ nói với người nô bộc: “Phiền cậu nói lại với con trai của phu nhân rằng Doãn Hỷ đã đến rồi”.
Người nô bộc trở về liền đem lời của Doãn Hỷ nói cho đứa bé nghe, đứa bé lập tức nhỏm dậy nói: “Mời Doãn Hỷ vào đây!” Doãn Hỷ tiến vào nhà họ Lý, phòng ốc sân nhà họ Lý bỗng biến thành cao lớn, một tòa sen hiện ra. Đứa bé biến thành thân bạch kim cao vài trượng, sáng chói như mặt trời, ngồi trên tòa sen. Người nhà họ Lý trông thấy thì vô cùng kinh ngạc. Đứa bé nói: “Chẳng có gì phải sợ cả, ta là Lão Tử”.
Trong nháy mắt, tất cả vua của các cõi Trời, vua của chúng Thần mười phương, chư Tiên chúng đều từ trên không giáng hạ xuống, hai tay dâng hoa thơm, cúi đầu nghe lệnh. Lão Tử phong cho Doãn Hỷ làm Vô Thượng Chân Nhân. Từ đó, Doãn Hỷ gia nhập hàng ngũ Thần Tiên.
***
Từ Giáp và Doãn Hỷ đều có duyên phận với Lão Tử, nhưng kết cục lại khác nhau một vực một trời. Từ Giáp theo hầu Lão Tử hơn 200 năm, vì thế mà được kéo dài sinh mệnh, thế nhưng chừng ấy thời gian vẫn không biết Lão Tử là ai, cũng chẳng học được chút huyền lý nào. Vì lòng tham nổi lên mà đánh mất cơ duyên, suýt nữa còn mất đi sinh mạng. Ngược lại, Doãn Hỷ có tuệ nhãn nhìn ra Chân Nhân trong hình hài ông lão tầm thường, dùng một tấm lòng thành kính để bái sư học Đạo. Dẫu chỉ có 100 ngày được Lão Tử truyền thụ pháp tu luyện, cộng thêm 3 năm thực tu, nhưng cuối cùng đã đắc Đạo thành Tiên, trút khỏi xác phàm.
Trong cõi hồng trần cuồn cuộn, mỗi một người đều được Thiên thượng cấp cho cơ duyên. Có thể nắm bắt cơ duyên, tìm ra con đường thoát khỏi mê mờ hay không, đều dựa vào một chữ “Ngộ”. Thánh nhân đang truyền Pháp tại cõi người, ai có thể nhận ra?
Theo zhengjian.org
Như Ý biên dịch và bình giải