Tôi hiện 37 tuổi nhưng đã trải qua tận 3 đời vợ. Có lẽ vì tôi lập gia đình tương đối sớm nên có rất nhiều việc đều không hề suy nghĩ sâu sắc.
Lần đầu tiên tôi kết hôn khi mới 23 tuổi. Lúc đó tâm tính tôi rất thất thường, động một tí là cáu gắt. Vì vậy sau khi kết hôn chúng tôi thường xuyên cãi vã, cuối cùng hai chúng tôi đi ly hôn chóng vánh. Người vợ thứ hai mới chỉ kết hôn được một năm rưỡi, chúng tôi đã ly hôn. Lý do cũng rất đơn giản, bởi vì cô ấy không thể sinh con mà tôi thì muốn có một đứa con ruột của chính mình. Do cô ấy không thể giúp tôi toại nguyện do đó cuối cùng chúng tôi đã ly dị.
Sau đó tôi như một người mù trên đường, tìm kiếm trong vô vọng nhưng vẫn không gặp đúng người. Một là có thể vì tôi tuổi đã ngày càng cao, hơn nữa lại từng trải qua 2 cuộc hôn nhân. Một điều quan trọng khác nữa, vì điều kiện gia đình của tôi không phải đặc biệt tốt. Mặc dù tôi là công chức, nhưng cha mẹ đều phải nằm liệt giường, họ đều cần có người ở bên cạnh chăm sóc, thuốc men.
Do đó số tiền mà tôi kiếm được chỉ đủ duy trì tình trạng hiện nay. Mặc dù họ thường xuyên phải nằm trên giường, nhưng tâm trí vẫn rất minh mẫn. Cha mẹ thường xuyên giục tôi kết hôn sớm, nói nhiều đến nỗi khiến tôi có chút khó chịu. Người vợ thứ ba của tôi là do Dì tôi giới thiệu, lúc đó Dì không cho tôi biết là cô ấy không thể nói được. Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau là trong một tiệm cafe.
Lúc đó tôi chỉ cảm thấy cô gái này đặc biệt nhút nhát, cô ấy chỉ chăm chú nhìn tôi nói rồi mỉm cười cũng không nói một lời. Cuối cùng, khi cô ra kí hiệu ngôn ngữ tay tôi mới biết hoá ra cô ấy không thể nói chuyện được. Nhưng cô ấy có vẻ ngoài rất thanh nhã, cao 1m 68, so với tôi cao 1m75 cũng rất hợp. Điều quan trọng là cô ấy chưa kết hôn.
Cuối cùng, chúng tôi đến với nhau. Cha mẹ của cô vì trước đây gặp phải sự cố hoả hoạn nên bị bỏng nặng, nên giờ đây họ chỉ có thể ở nhà. May mắn rằng đơn vị công tác đã trả cho họ một khoản tiền đủ để họ dưỡng già. Nhưng hiện tại theo tôi biết, nhà cô ấy cũng phải đi thuê ở, mà vợ tôi vì bị khuyết tật nên cũng không thể ra ngoài kiếm việc làm. Vì vậy cô ấy đã mở một cửa hàng internet tại nhà, công việc kinh doanh cho đến nay tạm ổn.
Sau khi kết hôn một năm, chúng tôi vẫn chưa có đứa con của riêng mình. Khi đó đi bệnh viện kiểm tra, bác sĩ cho biết trong tử cung cô có một khối u cần phải phẫu thuật cắt bỏ, nếu không chúng tôi sẽ không thể sinh con. Lúc đó, chi phí phẫu thuật lên tới hơn 60 triệu, mà số tiền tiết kiệm của tôi bấy lâu nay cũng không có nhiều. Hơn nữa tôi còn cần chăm sóc cha mẹ già, chỉ riêng số tiền thuốc men hàng tháng cũng đã không ít.
Vì vậy thành thực mà nói, phải lấy toàn bộ số tiền tiết kiệm của tôi ra để trang trải chi phí phẫu thuật, tôi có chút không nỡ. Lúc đó tôi đã rất do dự, không thể hiện rõ thái độ. Vợ tôi sau khi thấy thái độ của tôi đã không ngừng khóc. Cuối cùng, cô đóng gói quần áo trở về nhà bố mẹ đẻ, tôi không ngừng khuyên ngăn cô ấy đừng suy nghĩ nhiều. Nhưng cô ấy vẫn chỉ lẳng lặng đóng gói quần áo về nhà, cuối cùng tôi đã phát cáu và ném đống quần áo của cô xuống đất và nói: “Anh không nói là không điều trị cho em, nếu em còn cứ cố bỏ về nhà, thì chúng ta ly hôn“.
Thật không ngờ cô ấy đã mở miệng nói, mặc dù giọng nói khàn khàn nhưng vẫn có thể nghe ra nội dung đại khái: “Em..muốn..về nhà… lấy tiền”. Hoá ra bố mẹ cô ấy sống trong ngôi nhà mà đơn vị ban đầu phân cho. Hơn nữa sau khi tai nạn xảy ra, đơn vị cũng đã trả họ một khoản tiền lương hưu không nhỏ. Vợ tôi nói rằng ban đầu cô ấy không muốn động đến số tiền đó, vì cô muốn để số tiền phụng dưỡng cha mẹ. Nhưng vì hiện giờ cô đã bị như vậy rồi nên cô không thể không về nhà để lấy tiền.
Tôi không nghĩ rằng, vợ tôi đã vì tôi mà lo nghĩ như vậy. Sau đó tôi đưa cô ấy đi khám ở họng. Các bác sĩ nói rằng, vợ tôi hoàn toàn có khả năng nói chuyện sau này. Nghĩ lại mới thấy, việc tôi không muốn bỏ số tiền của mình để cho cô ấy phẫu thuật, thật sự là một điều tồi tệ. Tôi thấy mình thật sự không giống một con người nữa…
Vợ tôi vì tôi mà đã nghĩ ngợi quá nhiều, thậm chí về nhà để lấy tiền lương hưu của bố mẹ, nhưng tôi lại không sẵn lòng trả chi phí phẫu thuật cho cô ấy…Vì vậy, tôi đã tự hứa với bản thân rằng mình nhất định phải đối xử tốt với cô ấy, nếu không thật sự cảm thấy không xứng đáng với cô.
Giờ đây chúng tôi đã có được đứa con của riêng mình. Vợ tôi cũng luôn biết chăm lo cho gia đình và con cái. Không những thế cô cũng chăm sóc cho cha mẹ hai bên rất chu đáo, đồng thời vẫn làm tốt công việc kinh doanh. Có thể nói tôi hoàn toàn yên tâm để toàn tâm toàn ý làm công việc của mình.
Tôi hoàn toàn cảm thấy hạnh phúc với cuộc sống hiện tại. Vợ tôi giờ đã có thể nói được một số câu đơn giản, cuộc sống của tôi đang ngày một tốt hơn rất nhiều. Tôi thầm cám ơn Đức Phật vì ngài đã cho tôi một cuộc sống hạnh phúc như hiện nay, đồng thời tự hứa với mình rằng phải cố gắng hơn nhiều, yêu thương và đối xử tốt với mọi người hơn nữa, để không còn ai sẽ phải vì tôi mà rơi lệ.
Bạch Mỹ
Xem thêm: