Sau khi kết hôn hai năm và cảm thấy số tiền dành dụm được cũng đã tạm đủ, anh Thắng, chị Linh quyết định sinh con. Ngày đầu tiên được ôm bé Bông trên tay, hai người xúc động lắm, nước mắt cứ tự nhiên trào ra nơi khóe mắt. Anh chị rất thương con, chăm chút con từng ly, từng tí một.

Thời gian trôi nhanh như chỉ trong cái chớp mắt, bé Bông bây giờ đã 4 tuổi, xinh xắn và nhanh nhẹn. Bé Bông tuy được bố mẹ yêu chiều hết mực, nhưng em vẫn là một cô bé hiền lành, không hay mè nheo, đòi hỏi. Mẹ thường vừa ôm em trong lòng, thơm lên má em vừa mắng yêu, “Bông như bà cụ non ý”. Mỗi lần như vậy, bố lại vờ mắng mẹ, bảo vệ Bông “Mẹ nói sai rồi, Bông của bố là nàng công chúa tốt bụng, hiền lành nhất trong các truyện cổ tích, Bông nhỉ?” và bé Bông lại cười tít, gương mặt em rạng rỡ niềm hạnh phúc được nâng niu, che chở.


Đôi mắt bé Bông ngời lên niềm hạnh phúc được yêu thương (Ảnh minh họa – Dẫn qua eva.vn)

Khi bé Bông được hơn 4 tuổi, chị Linh sinh em bé thứ hai, cu Bin – một bé trai kháu khỉnh. Chị Linh mang thai lần này vất vả hơn, chị ốm nghén nhiều nên không đủ sức để chăm lo mọi việc. Anh Thắng thời gian đó cũng bị công việc chiếm gần hết thời gian. Nếu có thời gian rảnh, anh đều đến bên chăm sóc cho vợ và con trai sắp chào đời. Bé Bông vì thế không còn được mẹ đón về như trước, thậm chí mỗi khi em tới ôm mẹ, hay chơi với mẹ, mẹ cũng không hồ hởi như ngày trước. Cô bé bắt đầu mơ hồ cảm thấy có điều gì đó đang  thay đổi trong cuộc sống của mình.

Đến khi cu Bin từ bệnh viện về nhà, cậu bé đã trở thành trung tâm của cả gia đình. Mọi sự chăm sóc, mọi ánh mắt quan tâm dường như đều dành cho cậu – bảo bối của bố mẹ. Trong bữa cơm, Bông vẫn luôn tự xúc cơm ăn, nhưng bố không gắp đồ ăn cho em như trước, cũng không dành tặng những lời hỏi han, mẹ cũng không kể những câu chuyện hài hước để chọc em cười. Thiếu vắng những điều thân quen, nhiều lần, em trốn ra ngoài hiên nhà, tủi thân ngồi khóc một mình, nhưng không ai để ý.


Bé Bông phải ở một mình nhiều hơn từ khi bố mẹ có cu Bin (Ảnh minh họa- Dẫn qua Vietgiaitri.com.vn)

Buổi tối hôm đó, bé Bông gặp một cơn ác mộng đáng sợ, cô bé giật mình tỉnh dậy, mếu máo sang phòng bố mẹ, định chui vào lòng mẹ để có lại được cảm giác an toàn. Nhưng khi cô bé vừa xuất hiện ở cửa, mẹ em đã nhăn mặt, đuổi em về phòng vì đã quá khuya. Có lẽ do ánh đèn vàng mờ mờ của cây đèn ngủ, mẹ không nhìn thấy những giọt nước mắt trên má em, càng không nhìn được đôi mắt trong veo của cô bé đang ẩn chứa sự sợ hãi mơ hồ không biết đến từ cơn mơ, hay đến từ một điều gì đó trong thực tại. Đó là lần đầu tiên cô bé ước rằng mọi chuyện quay lại thời điểm Bin chưa ra đời.

Một ngày, cần ra chợ, chị Linh nhờ bé Bông trông cu Bin, khi đó cậu bé cũng đã biết bò. Chị căn dặn con rất cẩn thận: Phải để ý em, đừng cho em bò ra ngoài tấm thảm, em sẽ bị lạnh, nhớ canh chừng em để em không cho đồ chơi vào mồm cắn làm sứt lợi, chảy máu. Mẹ dặn nhiều, nhưng cũng có lẽ vì mẹ vội nên mẹ đã quên một câu nói động viên dành cho Bông: “Mẹ cảm ơn bé Bông, bé Bông đã làm một người chị rất tuyệt!”.

Bình thường, Bông chơi với em rất ngoan, không vì em trai là người chiếm hết sự quan tâm của bố mẹ mà giận giữ. Bông vẫn thương em, vẫn luôn thích đùa với bé. Nhưng sau buổi tối hôm gặp ác mộng, Bông cảm thấy có một điều gì đó đến từ bên trong, ngăn em lại mỗi lần em định cười và chơi với em trai. Giờ đây, cô bé chỉ ngồi nhìn em, không nói năng gì, cũng không vô tư chơi với em như trước.

Rồi chị Linh cũng đi chợ về, vừa mở cửa bước vào thì tiếng khóc vang khắp căn nhà của cu Bin khiến chị thót tim. Để hết đồ vừa mua sang một bên, chị chạy vào phòng khách. Trước mắt chị là cảnh tượng cu Bin ngã, cậu bé đang nằm úp dưới sàn, đầu sưng một cục, khuôn mặt đầy nước mắt; còn bé Bông thì đang đứng nhìn em, gương mặt bối rối. Em chưa kịp phân bua gì thì đã bị tiếng mẹ làm cho giật nảy mình.


Sự giận dữ của mẹ trút lên Bông khiến em không có một cơ hội để giải thích (Ảnh mình họa- Dẫn qua Pinterest)

“Tại sao con lại đẩy em ngã? Con ác quá!” – Chị Linh hét lên, khuôn mặt tím tái đi vì giận. Cô bé năm tuổi nhìn mẹ, đôi mắt ngấn nước, đôi vai run run của em bị sự giận dữ của mẹ nhấn chìm. Cô bé lẳng lặng vào phòng, bỏ lại mẹ và em lại sau lưng. Tối đó, trong bữa cơm, em không nói gì, cũng không khóc khi mẹ “vô tư” kể lại chuyện đã xảy ra buổi chiều cho bố nghe.


Bông lẳng lặng vào phòng, không nói thêm điều gì về câu chuyện ngày hôm nay (Ảnh minh họa- Dẫn qua vietbao.vn)

Sáng hôm sau, không thấy con xuống nhà để ăn sáng như mọi ngày, anh Thắng, chị Linh mới lo lắng lên phòng gọi con. Gõ cửa mãi không thấy cô bé trả lời, hai người đành mở cửa phòng, nhưng Bông không ở đó. Chị Linh như muốn ngất đi, chị vừa khóc vừa chạy xuống nhà tìm con. Hai anh chị lục tung tất cả các ngõ ngách trong căn nhà nhưng đều không thấy Bông.

Họ tiếp tục tìm con trong khu phố, bởi cô bé chắc chắn không thể đi xa, nhưng mọi nỗ lực đều vô ích. Khi lo lắng nhìn quanh một lần nữa, anh Thắng chợt bắt gặp khung cảnh một ông bố đang cười rất tươi, đưa con gái một quả bóng bay sặc sỡ. Nụ cười của cô bé ấy khiến anh nhớ tới lần gần nhất con cười với anh, đó là lần hai bố con chơi xích đu trong công viên gần nhà.


Nụ cười con gái hiện lên trong tâm trí anh, anh biết con đang ở đâu (Ảnh minh họa- Dẫn qua mecuBen.com)

Anh chị lao tới công viên, và đúng là cô bé đang ở đó. Con đang ngồi trên xích đu vừa ăn bim bim, vừa khóc. Hai người bước tới, anh Thắng ôm lấy con gái vào lòng.

“Sao con lại ra đây môt mình, nguy hiểm lắm, con biết không?”

“Tại con buồn, con nghĩ bố mẹ có em Bin rồi nên không cần con nữa, nên con đi.”

“Không cần là thế nào, con là công chúa của bố mà” – Anh Thắng dịu dàng vỗ về cô bé. 

Cô bé càng nức nở hơn, khi đã quá lâu rồi mới được bố ôm vào lòng như vậy.


Anh Thắng ôm ngay con gái vào lòng khi tìm thấy con trong công viên (Ảnh minh họa- Dẫn qua thoidihoc.net)

Chị Linh đứng bên cạnh hai bố con mà nước mắt cứ rơi. Chị thấy xót xa, thấy thương con gái và tự trách mình, chị mới thực sự là người vô tâm, không để ý tới cảm xúc của con gái. Như sợ con vẫn còn giận mình, chị Linh nhẹ nhàng đến bên hai bố con. Bé Bông nhìn chị, khuôn mặt vẫn hiện lên một nỗi lo lắng.

“Mẹ ơi, hôm qua cu Bin cắn con, nên lúc đó con chỉ giằng tay ra thôi, con không cố tình làm em ngã đâu, con thương em mà.”

Chị Linh không nói nên lời, chị biết mình đã giận quá không còn sáng suốt, đã làm con gái nhỏ tổn thương. Chị ôm lấy con, nghẹn ngào:

“Bông à, mẹ mới là người có lỗi, con tha lỗi cho mẹ nhé. Mẹ không nghe Bông giải thích mà đã mắng con. Là mẹ sai rồi.”

Anh Thắng thấy vậy chỉ biết xoa lưng con, rồi ôm cả hai mẹ con vào lòng: “Bố xin lỗi con gái, bố mẹ sai rồi”.


Từ sau lần Bông bỏ nhà đi, bố mẹ em đã nhận ra mình cần làm gì để cả hai con được hạnh phúc. (Ảnh minh họa- Dẫn qua vforum.vn)

Trẻ thơ như một từ giấy trắng, các em đến thế giới này với tâm hồn thơ ngây, không toan tính. Vì thế, các em có một khả năng đặc biệt là cảm nhận được sự chân thật trong tình yêu thương của người lớn qua hành động và sự quan tâm. Các em sẽ không dễ bị những lời nói ngọt ngào của người lớn đánh lừa. Chính vì vậy, khi bạn thực sự muốn con mình cảm nhận được tình cảm chân thành dành cho chúng, thì bạn cần trao đi thời gian và mong muốn thực sự được ở bên con.

Nhưng, câu chuyện này còn ẩn chứa một điều khác rất đáng suy ngẫm. Bố mẹ luôn nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ phân biệt đối xử giữa các con, nhưng liệu những hành động của bố mẹ có phải lúc nào cũng công bằng. Và với những tâm hồn ngây thơ ấy, “công bằng” có ý nghĩa như thế nào? Nếu coi tâm hồn con trẻ là một mảnh vườn, thì với tư cách là cha mẹ, bạn sẽ là người lựa chọn gieo những hạt giống đầu tiên vào khu vườn của con. Và nếu coi mỗi đứa trẻ là một con thuyền đang bắt đầu hành trình cuộc sống, thì bạn chính là một ngọn hải đăng.


Bạn biết không, cách sống của bạn chính là ngọn hải đăng dẫn lỗi cho những đứa con bé bỏng của mình. (Ảnh dẫn qua ngọn-hải-đăng.vn)

Vì thế, hãy luôn ghi nhớ một điều: Mỗi hành động, mỗi lời nói của bạn sẽ trở thành hình mẫu cho trẻ, chúng sẽ coi đó là những điều đúng đắn để làm theo, trong cư xử cũng như trong cách nhìn cuộc sống. Thù hận, ganh tị không nằm sẵn trong tâm hồn trẻ, bởi đó là nơi nguyên sơ thiện lành nhất. Nhưng, khi chúng thấy bị bỏ rơi và bị thiên vị lâu ngày, như bé Bông trong câu chuyện trên, thì cảm xúc tiêu cực này sẽ là mầm mống của một căn bệnh đáng sợ. Nếu không sớm được làm rõ, hay trừ dứt đi, nó sẽ biến một phần tâm hồn trong sáng của con bạn thành nơi chất chứa những điều tiêu cực.

Ngược lại, mỗi điều tốt đẹp mà bạn dạy con sẽ giúp trẻ có thêm được một thứ hoa trái trong tâm hồn. Nếu chị Linh có thể tận dụng cơ hội sinh bé Bin để dạy cho bé Bông cách đỡ mẹ việc nhà, để bé nói chuyện với em ngay từ khi còn trong bụng, cho bé hiểu, bé đã lớn và có thể trao đi sự chăm sóc, thương yêu, thì có lẽ với trái tim nhân hậu của mình, bé Bông sẽ không bao giờ từ chối. Em cũng sẽ không bao giờ phải trải qua quãng thời gian cảm thấy cô đơn, tủi thân và cũng sẽ không bao giờ bị sự ganh tị vô hình níu giữ mỗi khi muốn chơi đùa cùng em.

Mỗi ngày của cuộc sống là một cơ hội để bạn cùng con học cách trao đi và làm người khác hạnh phúc, xin hãy trân trọng.

Ly Ly tổng hợp 
Tham khảo webtretho, ketnoikienthuc.com

Xem thêm: