Dưới ánh sáng Phật Pháp, ngay cả những tướng cướp lòng dạ đầy sân hận và độc ác cũng có thể cải tà quy chính, trở thành người thiện lương, thậm chí bước trên con đường của người tu hành. Hai câu chuyện dưới đây sẽ cho bạn hình dung cụ thể nhất.
Đức Phật cảm hóa tướng cướp Vô Não
Nơi rừng thẳm xứ Ma Kiệt Ðà có một tướng cướp hung ác nhưng tài cao sức mạnh muôn người khó chống nổi. Tướng cướp ấy được mọi người đặt tên là Angulimala (Vô Não). Tướng cướp này ngang tàng không hề biết sợ ai dù là vua chúa hay quan quân. Vì vậy nên đức Phật đã ngự tới để hóa độ tên tướng cướp ấy.
Ðức Phật trong hình hài của một Sa môn mang y bát vào thành khất thực. Sau khi thọ thực xong Ngài đi thẳng vào nơi Vô Não ở. Trong khi ấy Vô Não đã mất hết lương tri vì ăn đồ sống, giết hại nhiều người, trong tâm ông không còn biết gì hơn là giết chóc. Ông ngồi đếm khớp tay người như đếm hạt kim cương. Ông đếm được chín trăm chín mươi chín ngón tay, chỉ còn một ngón nữa là đủ một ngàn đem về cho thầy làm phép.
Ông đang nóng lòng muốn tìm người để giết thì bỗng dưng trông thấy mẹ già của mình và một vị Sa môn. Đắn đo mãi, ông quyết định giết người Sa môn nọ, bèn xách gươm rượt theo vị Sa môn, cũng chính là Đức Phật Thích Ca.
Mặc dù Vô Não có sức mạnh phi thường, hai chân chạy như bay, nhưng y vẫn không đuổi kịp Đức Phật. Rồi y dốc toàn lực lao tới mà vẫn không rút ngắn được khoảng cách. Còn Đức Phật thì y thấy rõ ràng Ngài đang ung dung chậm rãi bước đi…
Vừa mệt vừa ngạc nhiên, Vô Não hướng về đối tượng, gọi lớn:
“Tu sĩ, ngừng lại. Tu sĩ, ngừng lại!”.
Đức Phật thản nhiên trả lời:
“Ta đã dừng bước rồi, Vô Não. Ngươi nên dừng chân đi!”.
Nghe tiếng đáp hiền từ của Đức Phật, Vô Não kinh ngạc và hoang mang vô cùng. Kinh ngạc vì vị Sa môn thong thả bước đi mà y không bắt kịp. Trong lòng vô cùng hoang mang, Vô Não đã không còn muốn giết Sa môn nữa.
Vô Não buột miệng hỏi Đức Phật :
“Ông nói cái gì tôi hoàn toàn không hiểu?”.
Đức Phật bèn đáp lại bằng bài kệ:
“Này Vô Não, Như Lai đã vĩnh viễn dừng chân
Và dứt hẳn bạo hành đối với sinh mạng chúng sinh
Như lai bình đẳng trước mọi vật sống nhờ hô hấp
Nên Như Lai có thể đến gần ngươi
Còn ngươi thì không!”.
Khi Vô Não nghe hết mấy lời này thì một “phép lạ” đã bất thần xảy ra. Những nghiệp lành từ vô số kiếp quá khứ chợt trở về trong tiềm thức tướng cướp. Y tự nhiên trở nên bình tĩnh và cảm động hiểu rằng “tu sĩ” kia vì lòng từ bi vô biên mà đến rừng Jalini để cứu vớt linh hồn y ra khỏi tăm tối.
Sự cảm động đập thẳng vào trung tâm ý thức, kích thích lòng hướng thiện, Vô Não liền quăng lưỡi gươm thật xa. Lúc bấy giờ tự nhiên y có thể đến gần Phật và quỳ xuống đất. Rồi Vô Não nức nở khóc ròng. Tiếng khóc phục thiện của y giống như tiếng khóc của một đứa trẻ khi đứng trước mẹ hiền. Y tự động gọi vị tu sĩ là Phật và tình nguyện từ giờ phút này quay lại nẻo chính, bằng những lời lẽ thành thực như sau:
“Ôi Đấng trọn lành, ngày nào Ngài còn sống
Xin Ngài hãy cứu vớt con khỏi ngôi rừng đen tối này
Nghe lời dạy đầy chân lý của Ngài
Con bừng tỉnh, nguyện bỏ hết những điều ác!”.
Đức Phật biết Vô Não đã cải tà quy chánh bèn làm phép xuất gia và truyền giới cho Vô Não tại chỗ. Sau này ông tinh tấn tu hành vượt qua nhiều kiếp nạn do nghiệp xấu gây ra trong quá khứ và không bao lâu đắc quả vị A-la-hán. Từ ấy Ngài là một trong tám mươi vị đại đệ tử của Phật.
Chỉ có đấng Giác Ngộ mới thu phục được những người hung ác bạo tàn và chỉ có Phật mới hi sinh không nài khổ cực cứu độ chúng sinh. Người như Vô Não không hề kinh sợ quan quân mà lại quy phục dưới Đức Phật thật là chuyện hi hữu vậy.
Cao tăng thu phục đại tướng cướp Vương Khắc Chương
Giữa những năm Khang Hy triều đại nhà Thanh, có một tướng cướp giang hồ tên Vương Khắc Chương. Ông là người dũng mãnh, võ công cao cường, thường hoạt động ở vùng Kinh Sở, vì có uy tín nên lực lượng ủng hộ khá đông đảo.
Dù là ăn cướp nhưng ông có 3 nguyên tắc: Một là không cướp của người nghèo; Hai là không cướp của những người đơn thân; Ba là không cướp của phụ nữ trẻ em. Mục tiêu chủ yếu của ông là bọn tham quan vô lại. Dù là của cải bất nghĩa, cũng không một lần cướp sạch, lúc nào cũng chừa lại cho người ta một con đường sống, và cũng không làm tổn hại tính mệnh của họ.
Vương Khắc Chương xuất quỷ nhập thần, huyện nha châu phủ các nơi đều chỉ khoanh tay đứng nhìn chứ không có cách nào bắt được. Có một lần, một quan viên giàu có đi ngang qua vùng mà Vương Khắc Chương hoạt động. Số kim ngân châu báu mà ông ta mang theo chất đầy mười mấy cỗ xe lớn nhỏ. Ông ta lo sợ gặp phải băng cướp, vậy nên đặc biệt dẫn theo hơn 100 binh sĩ bảo vệ.
Khi dừng lại ở một trạm dịch, ông cho canh phòng cẩn mật nhưng rốt cuộc vẫn bị cướp. Quan viên giật mình liền phái kỵ binh điều tra khắp nơi. Đồng thời ông ta cũng lệnh cho quan phủ địa phương phải phá án đúng kỳ hạn, nhưng điều tra nhiều ngày cũng không có kết quả.
Sau đó, viên quan lại được tin báo có một ngôi chùa bị đốt cháy, bèn cho người đến điều tra thì thấy người dân tụ tập rất đông xì xào bàn tán với nhau, cho rằng lão hòa thượng trong chùa đã gặp nguy hiểm. Nhưng theo dõi một hồi lâu, trước sau vẫn không thấy hoà thượng đi ra. Đợi đến khi ngọn lửa tắt hẳn, mọi người đào bới tro tàn tìm kiếm, cũng không thấy thi hài của lão hòa thượng đâu cả.
Mọi người rất kinh ngạc, vội vàng chạy đi báo cáo quan phủ. Quan phủ phân tích, chuyện này có thể có liên quan với vụ cướp số kim ngân vừa rồi, thế là bèn treo giải thưởng lùng bắt lão hòa thượng đó.
Lại qua mấy hôm, lão hòa thượng đó bản thân lại đi đến quan phủ, yêu cầu được gặp vị quan viên nọ.
Lão hòa thượng nói: “Lão tăng không phải kẻ trộm cướp mà là người ở ngoài thế tục, hoàn toàn không muốn nhúng tay quản chuyện thế gian. Lần này lão tăng chỉ là vì chế phục Vương Khắc Chương mà đến. Hiện đã thu phục y rồi. Vương Khắc Chương nay đã hối cải. Chuyện của lão tăng cũng đã làm xong rồi, từ nay trở đi không còn tiếp xúc với người đời nữa. Số của cải của ông chính nằm trong một thâm cốc phía sau chùa, ông có thể cử người đến lấy về”.
Lão hòa thượng nói xong quay mình rời đi, mọi người có mặt tại đó đều biết đây là bậc thế ngoại cao nhân, nên ai cũng không dám ngăn cản.
Vị quan viên vội vàng cử người đến thâm cốc mà lão hòa thượng nói để lấy số kim ngân châu báu về. Nhưng đến nơi mới phát hiện, sơn cốc này vách đá cheo leo, sâu không lường được, ngay đến cả loài khỉ cũng đều không dám nhảy xuống, chứ đừng nói đến con người. Nhìn kĩ mới thấy, đáy cốc quả thật có không ít đồ đạc, nhưng lại không cách nào mang lên. Quan viên đó đành phải tự nhận mình xúi quẩy, lòng ấm ức mà rời đi.
Thời gian lâu về sau mọi người cũng dần lãng quên và không còn tin tức về Vương Khắc Chương. Mấy chục năm sau, có một người đốn củi phát hiện một tăng nhân thần kỳ trong một hang động trên núi Hoàng Nghiệt. Vị tăng nhân đó thường lặng lẽ ngồi trên cành lá khô ngồi thiền nhập định, người khác bắt chuyện ông cũng không trả lời, hơn nữa sau khi theo dõi cũng không thấy ông đứng dậy ăn uống.
Người đốn củi sau khi về đến làng liền đem chuyện này truyền ra, mọi người đều cho rằng người này nhất định là bậc thế ngoại cao nhân, bèn lũ lượt kéo nhau lên núi chiêm ngưỡng.
Có người hỏi tên họ ông, ông vẫn im lặng không trả lời. Có người muốn bố thí thức ăn cho ông, ông cũng không cần, vẫn ngồi đó đả tọa bất động. Có một thanh thiếu niên ngỗ nghịch cho rằng ông khinh thường mọi người, liền bẻ một nhánh cỏ chọc vào lỗ mũi của ông.
Ông bỗng mở mắt nói: “Chớ có làm vậy, tôi là Vương Khắc Chương, giờ đã đến lúc phải rời đi rồi“. Nói xong, ông nhắm hai mắt lại, nhìn lại lần nữa thì thấy ông đã ngưng thở rồi, mọi người đều cho rằng ông đã viên tịch rời đi.
Lúc này, một ông lão bên cạnh năm xưa đã từng gặp qua Vương Khắc Chương thở dài nói: “Thật đúng là ông ta rồi!“. Thế là, ông liền kể lại với mọi người sự tích của Vương Khắc Chương, rồi nói: “Nhớ thời quan viên kia bị cướp, khi ấy tôi chỉ mới hơn mười tuổi, giờ đây tôi đã hơn 80 tuổi rồi, như vậy tính ra ông ấy (Vương Khắc Chương) hẳn cũng đã hơn trăm tuổi rồi“.
Mọi người cảm thán đạo tặc năm xưa lại xuất gia làm tăng nhân, ẩn cư trong núi tu luyện hàng mấy chục năm, liền muốn bỏ tiền an táng tử tế cho ông. Nhưng ngày hôm sau, mọi người đến hang đá xem thử, không thấy Vương Khắc Chương đâu nữa, trên vách đá trong động lại có một chữ “đi” rất lớn.
Lúc này, mọi người mới biết Vương Khắc Chương vốn không hề chết. Ông hẳn là không muốn mọi người làm phiền, vậy nên đã lấy phương thức này rời đi. Từ một tướng cướp, Vương Khắc Chương đã trở thành một người tu luyện đắc Đạo, chuyện này quả thật chẳng ai có thể ngờ.
Thiện Sinh