Mãi đến lúc này, Vương Nhị mới nhận ra rằng con trâu cầu xin là để cứu con mình. Quá xúc động vì tình mẫu tử, anh lau nước mắt và quyết định sẽ “gác kiếm” từ đây…
Trâu mẹ quỳ gối để cứu con
Vương Nhị Can làm nghề đồ tể đã được 30 năm. Trong chuồng gia súc ở sân sau nhà anh có hơn 20 con trâu mới được mua về. Những con trâu già này không thể cày bừa được nữa nên gia chủ đã bán chúng cho Vương Nhị. Gia súc đến đây sẽ bị giết thịt trong tối đa mười ngày.
Vào lúc 3 giờ sáng, khắp xóm làng chìm trong bóng tối, chỉ có lò mổ của Vương Nhị Can là rực sáng ánh đèn. Anh mài dao và nhổ nước bọt xuống, sau đó nhẹ nhàng lướt qua lưỡi dao sáng choang và bước về phía con trâu già.
Con trâu nhìn thấy Vương Nhị, bất giác kêu lên “ư…ư…” như muốn nói gì đó, hai mắt giàn giụa, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất. Những trường hợp kiểu này Vương Nhị đã thấy nhiều lần nên anh không mảy may xúc động mà cứ điềm nhiên bước đến. Lúc này, con trâu già nhìn Vương Nhị với ánh mắt đau thương, hai chân trước của nó bất ngờ khuỵu xuống, quỳ trước mặt Vương Nhị.
Vương Nhị đã giết mổ vô số trâu bò nhưng đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy ‘nạn nhân’ đang quỳ trước mặt mình. Anh vô cùng sửng sốt khi chứng kiến cảnh tượng này, bàn tay cầm con dao đồ tể cũng bắt đầu run rẩy. Rõ ràng là nó đang cầu xin anh tha mạng cho mình.
Vương Nhị hạ con dao xuống sàn nhà, vuốt ve con trâu và nói: “Đứng dậy đi, kiếp sau đừng làm trâu bò nữa nhé. Ta không giết ngươi thì không có cách nào nuôi sống gia đình, ngươi hãy tha thứ cho ta”.
Con trâu bất động nhìn anh với hai hàng nước mắt giàn giụa trên mặt. Vương Nhị nói: “Này anh bạn già, hãy yên tâm, kỹ thuật của ta thuộc hạng nhất, bảo đảm sẽ không làm ngươi đau đớn. Đây là điều duy nhất ta có thể làm cho ngươi”.
Thật lạ là con trâu đã đứng dậy và kêu ”ò..ò..”, nó dường như hiểu những lời Vương Nhị vừa nói.
Vương Nhị nhặt con dao đồ tể lên một lần nữa, anh ta nhổ nước bọt xuống lưỡi dao và giơ tay lên. Chỉ trong chớp mắt con dao trên tay anh hạ xuống. Con trâu ngã ngay xuống đất mà không vùng vẫy gì, nhưng nó vẫn nhìn chằm chằm vào Vương Nhị với đôi mắt đẫm lệ. Khoảnh khắc đó trong lòng Vương Nhị cảm thấy có chút mờ mịt.
Công việc tiếp theo là mổ bụng, Vương Nhị đã vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện một con nghé con trong bụng còn chưa mở mắt. Cơ thể ướt sũng mảnh mai của nó khẽ rùng mình, và cái mũi nhỏ của nó như muốn kiếm tìm chút dòng sữa mẹ.
Đôi mắt của Vương Nhị như sắp khóc và trong lòng anh cảm thấy hỗn loạn. Lúc này, anh mới nhận ra rằng con trâu cầu xin là để cứu con của mình. Tình mẫu tử thật tuyệt vời! Vương Nhị lau nước mắt rồi nhanh chóng vào phòng lấy chiếc chăn cũ và cẩn thận quấn lấy con nghé con.
Vương Nhị ôm con nghé trong lòng và nói với trâu mẹ đang nằm trên mặt đất: “Ngươi có thể yên tâm rồi. Sau này ta sẽ nuôi nấng nghé con này thật tốt, ngươi cứ yên tâm nhé”. Thật kỳ lạ khi đó đôi mắt trâu mẹ liền khép lại.
Kể từ đó Vương Nhị không làm đồ tể nữa và cũng đóng cửa lò mổ ngay sau đó. Con nghé dưới sự chăm sóc của anh đã lớn lên thành một con trâu đực khỏe mạnh.
Con trâu này cũng giống như người vậy, khi vui vẻ nó sẽ vẫy đuôi rồi liếm liếm vào tay Vương Nhị. Anh lẩm bẩm nói với nó: “May mắn thay anh bạn đã gặp được ta, nếu không thì sẽ không thể thoát khỏi số phận bị giết mổ rồi”.
Dân làng nói đùa với Vương Nhị: “Anh làm thế nào mà từ đồ tể trở thành người nuôi gia súc vậy?”.
Vương Nhị trả lời: “Tôi bây giờ đã rửa tay gác kiếm, không còn muốn làm đồ tể nữa rồi…”.
Bò con nuốt dao cứu bò mẹ
Ở huyện Thuật Dương có một người đồ tể họ Vương sống bằng nghề giết mổ. Một ngày nọ, Vương đồ tể mua hai mẹ con nhà bò và đã lên kế hoạch giết mổ bò mẹ trước. Anh ta đã buộc bò mẹ lại và đi mài dao. Lúc này bỗng nhiên có người gõ cửa nên anh ta đành bỏ dao xuống và đi ra ngoài.
Không ngờ con bê nhỏ đã ngậm lấy con dao ngay khi Vương đồ tể rời đi. Nó đi qua lối cổng sau đến trước nhà ông Tôn hàng xóm và dùng đầu của mình để đẩy cánh cửa.
Ông Tôn nghe thấy âm thanh lạ nên đi ra mở cổng, phát hiện thấy con bê đang nuốt dao vào bụng. Bê con khóc trong đau đớn nhìn ông, khiến Tôn Lão Hán chấn động vì chưa bao giờ thấy cảnh tượng nào như vậy.
Lúc này, Vương đồ tể đã quay lại và phát hiện cả dao và bê đều biến mất, anh ta bèn chạy sang nhà hàng xóm để tìm.
Tôn Lão Hán hiểu rằng con bê nuốt dao là vì muốn cứu mẹ nó, ông bèn hỏi giá của hai mẹ con nhà bò này và mua lại chúng với giá gấp đôi.
Xong xuôi đâu đấy, Tôn Lão Hán cởi trói cho bò mẹ và dắt nó về nhà cho hai mẹ con được đoàn tụ. Khi con bê nhìn thấy bò mẹ, nó chạy ngay tới và khóc, bò mẹ cũng tới nằm cạnh âu yếm con.
Tôn Lão Hán nghĩ rằng con bê đã nuốt dao vào bụng nên sẽ không sống được lâu, không ngờ vài ngày sau nó vẫn sống khỏe mạnh. Hai con bò đã làm việc chăm chỉ để tỏ lòng biết ơn với Tôn gia cho đến khi chúng già và chết đi.
Cháu trai của Tôn gia đã nuôi con bê trong hơn hai mươi năm. Mọi người nghe kể rằng nó đã từng nuốt một con dao, nên khi nó chết họ đã tò mò mổ bụng ra và thấy con dao vẫn còn nằm nguyên ở giữa dạ dày. Con dao được bọc trong một lớp mỡ dày và trông vẫn còn như mới…