Lại đành lòng trốn gió heo may
Sợ thu đến nên hàng cây trút lá
Chút sương giăng cũng đủ làm buốt giá
Cây vốn mềm, thoáng gió cũng lao xao.
Lại cũng đành trốn cả mưa ngâu
Sụt sùi thế làm sao chịu nổi
Bão cứ đến như mình vô tội
Ta biết tìm ấm áp ở nơi đâu!
Muốn trốn luôn cả một trời sao
Nhập nhòa thế làm sao thành hi vọng
Bầu trời cứ cao xanh và rộng
Nên kiếp người cứ mãi chênh vênh.
Không đành lòng trốn cả thời gian
Nên chậm trễ trước con tàu đông khách
Phút trốn chạy cho một đời nuối tiếc
Lá thu nào xao xác cả mênh mang!
Hồng Oanh
Tiểu mục Văn thơ là bức ký họa thơ ca, tản văn, âm nhạc mà chuyên mục Văn hóa Thời báo Đại Kỷ Nguyên muốn dành tặng cho độc giả, để tìm về với nơi thuần khiết sâu thẳm nhất của chính mình, như một nốt lặng trầm quý giá trong bản nhạc cuộc sống thường nhật ồn ào, sôi động.
Xem thêm: