Trong cuốn “Cảm ứng thiên hối biên” ghi lại một câu chuyện về chuyến đi xuống địa ngục chứng kiến vụ xét xử tội tà dâm ở dưới đó như sau:
Lữ Thanh là người triều nhà Minh. Anh ta thường xuyên nói về những chuyện dâm dục và hay rình ngắm phụ nữ. Đồng thời, anh ta còn tùy tiện dùng mắt và miệng tạo dâm nghiệp, hành vi vô cùng phóng đãng trụy lạc. Đã 30 tuổi, nhưng gia cảnh của anh ta vẫn vô cùng nghèo khó. Hai người con trai của anh ta cũng lần lượt chết sớm.
Một ngày nọ, Lữ Thanh đột nhiên chết bất đắc kỳ tử. Anh ta gặp lại ông nội ở dưới âm phủ. Ông nội rất tức giận nói với anh ta: “Nhà chúng ta đã hai đời tích đức hành thiện, trong mệnh của ngươi lẽ ra đã có rất nhiều tài phú. Không ngờ ngươi tham luyến sắc đẹp, lời nói và ánh mắt đều tạo nghiệp, cho nên, phúc báo đã sắp hết rồi. Ta chỉ e rằng nếu ngươi cứ tiếp tục phạm tội tà dâm xấu xa, thì Lữ gia chúng ta sẽ tuyệt tự, không còn trông cậy vào đâu. Vì thế, ta đã cầu khẩn Diêm Vương bắt ngươi xuống âm tào địa phủ sớm hơn để ngươi nhìn thấy phạm tội tà dâm khi xuống địa phủ sẽ bị trừng phạt như thế nào.”
Lữ Thanh nói: “Con nghe nói ai gian dâm với vợ của người khác, thì người đó sẽ bị báo ứng tuyệt hậu. Thực ra con cũng rất sợ bị báo ứng như thế, cho nên con chưa từng phạm qua.”
Nghe thấy câu nói của Lữ Thanh, một viên phán quan của âm phủ liền nói vào: “Há chỉ phải chịu tuyệt hậu thôi sao? Nếu là người nữ chủ động đến dụ dỗ mà bản thân mình biết sai nhưng lại không cự tuyệt, thì đã đủ để bị tội tuyệt hậu rồi. Nếu như là tự mình dụ dỗ ép buộc người nữ, nhiều lần tái phạm, hãm hại vợ của người khác, thậm chí phá thai hay sát hại vợ hoặc chồng của người khác, thì chỉ phải chịu báo ứng tuyệt hậu thôi sao? ”
Lữ Thanh đứng lặng im nghe vị quan viên nói tiếp: “Đối với việc trừng phạt tội tà dâm, pháp luật tại dương gian quá khoan dung, nhưng pháp luật tại âm gian lại là nghiêm minh nhất. Phàm là người hễ động một dục niệm tà dâm thôi, thì đã là tạo nghiệp rồi. Tam Thi Thần sẽ trình báo, Táo Quân và Thành Hoàng liền xem xét tấu minh thực tế, nếu họ che giấu hoặc bỏ sót thì họ cũng phạm tội rất nặng. Hôm nay, ngươi thử xem những kẻ phạm tội này bị xét xử như thế nào thì sẽ biết.”
Một lát sau, quỷ tốt liền dẫn rất nhiều những linh hồn khi làm người đã từng phạm qua tội tà dâm lên điện. Họ đều bị khoác một chiếc gông xiềng trên vai và phải quỳ dưới đất.
Diêm Vương bắt đầu nghiêm nghị tuyên án từng người một: Người này sẽ trở thành kẻ ăn mày bị điên và bị câm trong kiếp tới. Người kia sẽ chuyển sinh thành một kỹ nữ bị mù. Có người sẽ phải chuyển sinh làm trâu trong hai kiếp liền. Cũng có người lại sẽ phải làm heo trong mười kiếp…
Lữ Thanh tận mắt chứng kiến những linh hồn run rẩy sợ hãi khi nghe phán xét của Diêm Vương mà thấy sợ hãi vô cùng.
Đang còn sợ hãi thì một vị minh quan của âm phủ nói với anh ta: “Còn có những hình phạt đáng sợ hơn như thế này rất nhiều. Ngươi nhất định phải nhớ, đừng vì thèm muốn khoái lạc trong chốc lát mà đánh mất đi thân người của mình. Phải tránh sắc giống như tránh tên, hơn nữa, ngươi nên viết những gì ngươi đã chứng kiến, để khuyên giải con người dương gian đừng phạm tội ác này nữa.”
Ngay sau đó, Diêm Vương liền thả cho Lữ Thanh trở về dương gian. Lữ Thanh khi về nhà liền viết cuốn “Du Minh lục” (những ghi chép về chuyến đi xuống âm phủ), in thành một ngàn bản để cảnh tỉnh thế nhân. Ngoài ra, từ đó anh ta cũng không ngừng nỗ lực làm việc thiện.
Khi Lữ Thanh đến 40 tuổi, vợ chồng anh ta sinh được hai người con trai, gia đình giàu sang phú quý. Sau này, Lữ Thanh quyết định đoạn tuyệt với thế tục, đến Nam Hải tu Đạo.
Theo Secretchina
Mai Trà biên dịch
Xem thêm: