Nhiều người thường hay than trách rằng: “Ông trời thật là không có mắt!” Nhưng điều này thực sự có đúng hay không? Hãy đọc câu chuyện dưới đây để tìm câu trả lời cho mình!
Trước đây, ở huyện Đại Dữu có một viên quan tên là Hoàng Tiết, vợ của ông ta là Lý Tứ Nương. Lý Tứ Nương vốn là người phụ nữ xinh đẹp nhưng lại có hành vi không đoan trang, đứng đắn, đã có quan hệ bất chính với một người đàn ông khác ở trong huyện.
Một hôm, Lý Tứ Nương thừa dịp chồng đi công tác xa không ở nhà đã đem con trai 3 tuổi trốn đi cùng gian phu. Trên đường đi, đứa trẻ khóc mãi không dừng. Lý Tứ Nương sợ tiếng khóc của con trai sẽ làm hỏng đến kế hoạch bỏ trốn của hai người nên đã nhẫn tâm để lại con trai ở trong bụi cỏ ven đường. Sau đó hai người họ bỏ trốn cùng nhau.
Một lúc sau, một người đàn ông tên là Lý Tam Nhân đi ngang qua bụi cỏ nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ. Anh ta liền dừng lại và chứng kiến đứa trẻ đang lăn qua lăn lại trên mặt đất ven đường mà kêu khóc không ngớt. Trong lòng anh ta vừa kinh ngạc vừa không đành lòng, liền cất tiếng hỏi to: “Con cái nhà ai bị thất lạc đây này! Mau ra đón con về đi!”
Lý Tam Nhân bế đứa trẻ lên và ngồi đợi thật lâu nhưng mãi vẫn không có ai đến đón đứa trẻ về. Anh ta đành phải bế đứa trẻ kia về nhà mình. Người trong gia đình sau khi biết chuyện và nhìn đứa bé đều rất mừng rỡ. Cứ như vậy, cả gia đình họ yêu thương và nuôi dưỡng cậu bé, một mặt vẫn nghe ngóng người đến tìm con.
Hoàng Tiết sau khi xong công việc trở về nhà, tìm không thấy vợ và con đâu nên vô cùng kinh hoảng. Ông ta lập tức cho người đi tìm kiếm và nghe ngóng tin tức. Mấy tháng sau, Hoàng Tiết vô tình phát hiện ra Lý Tam Nhân đang chơi đùa với con trai của mình. Nghĩ rằng, Lý Tam Nhân là người đã bắt cóc con trai mình nên ông ta lập tức lệnh cho sai nha đến bắt Lý Tam Nhân đến phủ xét xử.
Người của quan phủ chịu trách nhiệm xử vụ án đã vô cùng độc ác, dùng hình phạt nghiêm khắc tra tấn và bức cung Lý Tam Nhân. Quá đau đớn và thê thảm, Lý Tam Nhân không còn cách nào khác đành phải bất đắc dĩ nghe theo lời quan phủ mà nhận tội. Lý Tam Nhân nói: “Là vì tôi không có con, cho nên đã giết chết vợ của Hoàng Tiết và bắt trộm con của họ về nuôi. Hiện tại tôi đã bị bắt nên cam tâm tình nguyện chịu tội!”
Huyện lệnh sau khi xem xét kỹ bản án xét xử đã trình lên trên để đề nghị chém đầu Lý Tam Nhân.
Lý Tam Nhân đeo gông đứng tại sảnh lớn của nha môn. Huyện lệnh vừa tuyên án xong, bỗng nhiên mây đen ầm ầm kéo tới, sấm sét vang trời. Không một ai nhìn thấy gì, chỉ thấy Lý Tam Nhân ngã xuống đất và gông vỡ rơi ra. Huyện lệnh sợ tới mức hồn bay phách lạc. Qua một lúc lâu, mọi người ở hiện trường mới hồi tỉnh lại. Người bức cung điều tra bị sét đánh chết, nằm ngay bên cạnh vị huyện lệnh.
Huyện lệnh bấy giờ vô cùng sợ hãi liền hỏi lại Lý Tam Nhân: “Vừa rồi, ngươi nhìn rõ điều gì đã xảy ra?”
Lý Tam Nhân nói: “Thưa quan lớn, tiểu dân lúc ấy đầu óc không còn biết gì, chỉ nhìn thấy ngài ngồi nhắm cả hai mắt lại mà thôi!”
Huyện lệnh thầm nghĩ: “Trời đang quang tạnh, bỗng nhiên sấm chớp đùng đùng, viên quan phụ trách thẩm tra lại bị sét đánh chết. Nhất định là vụ án có điều gì đó bị oan sai!”
Sau đó, huyện lệnh trực tiếp điều tra lại, hỏi rõ ngọn ngành mới biết là Lý Tam Nhân thực sự bị oan. Ông liền tuyên bố: “Lý Tam Nhân vô tội, lập tức phóng thích”
Huyện lệnh sau khi phóng thích Lý Tam Nhân, bước ra ngoài bâc cửa nha môn, nhìn lên trời và than: “Mình quả thật đã không minh xét, thiếu chút nữa thì mắc sai lầm không thể sửa chữa được. Ông trời quả là không bỏ mặc người tốt!”
Theo Soundofhope
Xem thêm: