Sự thực khi chúng ta đột ngột phải lòng hay nặng duyên tình trong đời này với một ai đó, có thể không phải đơn giản xuất phát từ những lý do từ kiếp này….

Câu chuyện thứ nhất: Phép thử lòng thủy chung – trinh tiết của Sách Ngạch Đồ

Người xưa rất xem trọng lòng trung trinh của phụ nữ, kỳ thực cũng có yêu cầu trinh tiết đối với nam giới.

Mùa Xuân năm 1694 SCN, đại thần nổi tiếng thời Hoàng đế Khang Hy triều Thanh là Sách Ngạch Đồ, năm ấy 56 tuổi mới có quý tử, vui mừng khôn xiết. Người quản gia tìm được một vú nuôi để chăm đứa bé. Vú nuôi chăm sóc đứa bé là cô gái mới 17 tuổi, rất hợp ý với đứa bé, nuôi đứa bé mập mạp hồng hào. Sách Ngạch Đồ thường cho người đến bế ẵm đứa bé, chơi đùa với đứa bé.

Lại nói trong tam giới có hai vị Thần, Thần áo đen Phùng Chân và Thần áo lam Bích Vân. Hai vị Thần này nhân lúc nhàn rỗi không có việc, mới nói về chuyện ở nhân gian. Nhìn vào phủ nhà họ Sách, họ thấy Sách Ngạch Đồ và cô vú nuôi trong lịch sử đã nhiều lần kết duyên phận, không khỏi cảm thán nhân quả luân hồi…

Hai vị Thần này nhìn lại lần nữa, thấy cô gái trẻ làm vú nuôi cho con Sách Ngạch Đồ kỳ thực là vì một đoạn duyên phận với đứa bé này.

380 năm trước, vào triều Nguyên có một bà lão cô độc họ Lưu, nhìn thấy cạnh miếu có một đứa trẻ bị bỏ rơi. Thương đứa bé quá, bà ẵm nó về nhà. Không quản sinh hoạt khó khăn của bản thân, bà lão dưỡng dục đứa bé, lại đặt tên cho đứa bé là Lưu Trường. Người trong thôn thấy cuộc sống hai người khó khăn, lúc nào cũng tới tiếp tế cho họ. Bà lão dùng cơm trăm nhà để nuôi lớn đứa bé. Chẳng ngờ đứa trẻ lên 10 tuổi thì mắc sốt rét qua đời, bà lão khóc tưởng như chết đi sống lại. Vào triều Thanh, Lưu Trường chuyển sinh thành cô gái trẻ, còn bà lão chuyển sinh thành cậu bé trong phủ họ Sách.

Nói về duyên phận, vị Thần áo đen nói: “Con người chuyển sinh, nếu như hai người duyên phận tốt, và đều chuyển sinh thành nam nhân, thì họ là anh em nghĩa khí; còn nếu đều chuyển sinh thành nữ, thì họ là chị em tốt của nhau. Tuy nhiên phân biệt chuyển sinh thành nam nữ, thì khó tránh khỏi động tâm lẫn nhau, cho dù đã có gia đình, thì cũng khó tránh phạm phải sai lầm.” Vị Thần áo lam nói: “Vị tất đã như vậy, bởi vì trong mê duyên phận dài mà thâm, tự biết trân trọng, trong tâm sẽ có cảm giác thánh khiết, chưa đến nỗi phạm sai lầm.” Hai vị Thần bên nào cũng cho mình là phải, tranh luận mãi không thôi, cuối cùng đánh cược một phen, lấy thời gian nhân thế là nửa tháng làm hạn.

Hai vị Thần đã là đánh cược với nhau, khó tránh có một vài mưu tính đằng sau. Vị Thần áo đen làm nặng tâm sắc của Sách Ngạch Đồ, còn vị Thần áo lam gia cường chính niệm cho cô gái trẻ.

Vào buổi chiều một ngày nọ, Sách Ngạch Đồ đột nhiên phát hoảng, tay chân luống cuống, không biết tại sao, bỗng nhiên nghĩ đến đứa con trai, co chân chạy miết, khiến đám nô tài đứng ngẩn ra. Nhìn thấy con rồi, tâm tư còn chưa định lại, vô ý liếc qua cô gái trẻ, thấy tim đập thình thịch, cảm giác cô gái rất là nữ tính. Đúng lúc đứa trẻ lại đòi bú sữa, nắm ngay lấy cô gái. Cô gái tay chân luống cuống, vội bồng đứa bé vào phòng trong, buông rèm lại. Sách Ngạch Đồ lui ra, giống như hồn xiêu phách lạc, lại cảm giác hình bóng cô gái vô cùng quen thuộc, giống như người quen, nhưng lại không nghĩ ra là ai. Trong tâm cứ vương vấn mãi sự việc ấy. Đến tối, Sách Ngạch Đồ lại tới nhìn đứa bé, ánh mắt vừa vô ý vừa cố ý hướng vào cô gái trẻ. Cô gái phát hiện cha đứa bé bỗng nhiên khác trước, tay chân cũng gượng gạo, vội chính lại nhan sắc, cảm giác căng thẳng dị thường. Sách Ngạch Đồ cảm thấy thương hại, nói cô gái không cần phải như vậy, nhưng cô gái vẫn không dám phóng túng.

Ban đêm cô gái nằm mộng, mơ thấy Sách Ngạch Đồ tới, nói sẽ ban vinh hoa phú quý cho cô, lời nói biểu cảm, cử động tùy tiện. Cô gái choàng tỉnh, cảm thấy rất buồn nôn, tựa như muốn ói mà không ói được, nên đi hớp chút nước, rồi lại nằm xuống nghỉ ngơi. Trong tâm nghĩ có thể là do tâm lý mình quá căng thẳng đây, một lúc sau mơ hồ tiến vào giấc mơ. Tình cảnh lại tái hiện, Sách Ngạch Đồ lại động tay động chân, cô gái trẻ liên tục cự tuyệt; Sách Ngạch Đồ nhảy bổ đến, trong chớp mắt biến thành hình tượng con sói, răng nanh sắc bén, đầu lưỡi đỏ lòm. Cô gái trẻ hét lên một tiếng thất thanh rồi choàng tỉnh, mồ hôi lạnh nhễ nhại, không dám ngủ lại nữa. Suy ngẫm mãi về giấc mộng này, nghĩ nếu Sách Ngạch Đồ quả thực như vậy, thì bản thân làm sao đây? Lại nghĩ tới chồng, con, cha mẹ. Nhất là nghĩ tới mẹ mình dạy con cực nghiêm: “Con gái phải giữ mình trong sạch,” .v.v. Câu nói như vang vọng bên tai, vừa không muốn làm vú nuôi nữa, vừa không nỡ xa đứa bé, nghĩ tới nghĩ lui, trằn trọc miên man, mãi tới nửa đêm mới dần dần chìm vào giấc ngủ.

Còn Sách Ngạch Đồ, đêm hôm ấy cũng mộng thấy cô gái trẻ, cô gái trong mộng làm Sách Ngạch Đồ lúc tỉnh dậy khó mà quên được. Sách Ngạch Đồ thận trọng cảnh giác chính mình, vì sao lại có giấc mộng này? Hơn nữa bản thân đã 56 tuổi rồi, còn cô gái trẻ mới 17 tuổi, trong tâm nghĩ sự việc như vậy không thể trở thành thật được, ngộ nhỡ truyền ra ngoài, bằng hữu, môn đệ, quan lại sẽ nhìn mình như thế nào đây. Sách Ngạch Đồ liền đoan chính hành vi bản thân, không tới nhìn con trai nữa, mà tập trung ý chí ức chế cách nghĩ này của mình, lại tới Phật đường cầu Phật, thỉnh Phật giúp đỡ bản thân xa rời vọng niệm. Sau hơn 10 ngày tu thân dưỡng tính, Sách Ngạch Đồ cuối cùng đã ngăn được suy nghĩ động trời không biết từ đâu đến này, đầu não thanh tỉnh, không lại u mê hỗn loạn nữa. Còn cô gái, trong hơn 10 ngày ấy cũng không ngừng củng cố chính niệm của mình, cảm giác bản thân giống như đã biến thành một liệt nữ trinh tiết. Khi hai người gặp lại nhau, đôi bên đều rất hờ hững thản nhiên, lại trở thành giống như ngày xưa.

Hai người trải qua đợt khảo nghiệm này, duy trì duyên phận thuần tịnh như vậy tại nơi ấy.

Còn hai vị Thần đánh cược với nhau trên thượng giới kia, khi gặp lại nhau, vị Thần áo lam cười lớn, nói: “Tôi nói đúng rồi nhé!”

Vị Thần áo đen cam tâm chịu thua, nói:

Một cá nhân tâm chính, ước thúc bản thân, bất cứ ngoại lực, ngay cả Thần lực cũng không thể khiến anh ta lay chuyển. Thiên lý chính là: Việc của người cần phải do bản thân tự tuyển chọn.

Câu chuyện thứ 2: Một lời ước hẹn- Mấy đời làm tăng, khó thoát tình duyên

(Ảnh minh họa/Internet)
(Ảnh minh họa/Internet)

Tôi và vợ tôi không phải là người cùng một tỉnh, khi tôi chán nản buồn bã đã quen được cô ấy, sau này trải qua bao nhiêu trở ngại, chúng tôi mới kết thành vợ chồng, thời gian đó chúng tôi đã vượt biết bao khó khăn. Trong tâm tôi luôn cảm thấy mình nợ cô ấy rất nhiều, cô ấy có tính hay dựa dẫm vào tôi, nếu một ngày không nhìn thấy tôi thì tâm thần bất an, đứng ngồi không yên.

Tôi khai mở một số ký ức ở những đời trước, vợ tôi cũng vì thế mà thường nói với tôi: “Kiếp trước em và anh rốt cuộc là có quan hệ nhân duyên thế nào? Anh không thể xem một chút sao?” Tôi nói với cô ấy rằng điều này không thể cưỡng cầu được.

Vào một buổi tối, tôi lại một lần nữa vượt qua không gian và thời gian của luân hồi, trở về hơn một nghìn năm trước, nhìn thấy được những ân oán giữa tôi và vợ.

Trong kiếp đó, sau nhiều năm tôi xuống núi vân du, khi trở về chùa Vĩnh Hoa thì sư phụ đã viên tịch rồi, bởi vậy chúng tăng trong chùa chọn tôi lên làm trụ trì. Không lâu sau tôi bắt đầu lập đàn giảng kinh tuyên dương Phật Pháp, khi đó tôi chưa đến 30 tuổi, những người thường họ hay gọi đùa tôi là “tiểu phương trượng.” Cùng với ảnh hưởng được mở rộng, hương hỏa trong chùa càng ngày càng thịnh vượng; khách hành hương, các tín chúng, những người hỏi đạo đến tôi đều không cự tuyệt. Một hôm, một nhà giàu họ Lý có việc đi qua chùa, ông dẫn theo người nhà, tiện đường liền lên núi thắp hương kính Phật, khi uống trà nói chuyện thì biết được cả nhà ông đều tín phụng Phật Pháp, hay làm việc thiện, vì nghe nói tôi tu luyện trong Phật Pháp đạt được trình độ nhất định nên ghé vào thăm, thuận tiện cho chúng tăng một ít đồ cúng. Đi cùng còn có con gái của ông, dáng vẻ khoảng 16~17 tuổi, dung mạo đoan trang, cô nhìn thấy những câu kệ tôi viết liền cầm lên xem hồi lâu, rồi chợt hỏi chuyện một cách tò mò, tôi khiêm tốn trả lời từng câu hỏi. Không lâu sau thì họ phải lên đường, khi từ biệt tôi mới phát hiện ánh mắt của Lý tiểu thư không rời khỏi tôi, ánh mắt đó từ trước đến giờ tôi chưa từng tiếp xúc qua. Bỗng nhiên tôi thấy chấn động, tâm tư suy nghĩ bất định, tự nhủ: “Ta tu hành từ nhỏ đến nay, tự nghĩ định lực bản thân không hề nông cạn, làm sao trước nữ sắc lại thất bại thế này?” Từ hôm đó, nhiều ngày khi đả tọa không thể nhập định được, những suy nghĩ bất chính liên tiếp đến; dần dần phải qua thời gian dài mới có thể chế phục được tâm ma này, từ đó tu luyện trong Phật Pháp không dám có chút buông lơi nữa.

Một năm sau, dưới núi có người vội vã đưa đến một bức thư, thì ra là thư của Lý viên ngoại, tôi vừa mở ra xem mồ hôi lạnh liền toát ra, vội vàng niệm Phật hiệu. Trong thư viết con gái Lý viên ngoại từ sau khi ở chùa trở về, không lâu sau thì ngã bệnh, không cách nào chữa được, tìm không ra nguyên nhân căn bệnh, tiểu thư không nói, người nhà cũng không có cách nào. Sau này mới ít nhiều biết được là vì tương tư tôi nên thành bệnh, nghĩ tôi là người trong Phật môn, chuyện này chẳng phải trò cười hay sao? Nhưng không biết làm thế nào vì sức khỏe con gái ông ngày càng nguy kịch, chỉ còn cách mời tôi từ bi xuống núi thăm con gái ông.

Việc cứu người là khẩn cấp, do đó tôi vội vàng thu xếp công việc và đồ đạc rồi theo người đưa thư xuống núi. Sau nhiều ngày thì đến được Lý phủ. Lý viên ngoại trong lòng nóng như lửa đốt, nhìn thấy tôi đến bèn vui mừng ra đón, rồi dẫn tôi vào trong nhà. Dường như đã có người sớm báo cho tiểu thư, viên ngoại ở bên ngoài gọi tiểu thư: “Con gái, con xem ai đến này.” Tiểu thư từ từ ngồi dậy khỏi giường, nét mặt ửng hồng, khe khẽ hỏi tôi: “Cao tăng, ngài đã biết rồi sao?” Lời nói có vẻ mệt mỏi, cơ thể biểu lộ ra vẻ yếu ớt.

Tôi vội vàng thi lễ, ra hiệu cô ấy không nên cử động nhiều, sau đó tôi giảng giải về Phật Pháp, muốn cô ấy vượt qua chướng ngại tình cảm nam nữ, nhưng cô ấy tựa như nghe mà không nghe, lúc sau hỏi tôi: “Cao tăng, kiếp này ngài và tôi không thể đến được với nhau ư?

Tôi liền lập chưởng nói: “Đúng vậy, tuyệt đối không thể được!

Nước mắt cô gái lăn dài trên má, một hồi lâu sau cô ấy chỉ vào gói đồ trên bàn và nói: “Hôm nay gặp nhau, không biết khi nào mới lại tương phùng, tôi tặng ngài một bó tơ lụa làm đồ cung dưỡng, mong cao tăng nhận cho.” Tôi ấp úng nói: “Cái này…” Dáng vẻ của cô ấy làm tôi không nỡ cự tuyệt: “Vậy bần tăng xin nhận, cảm tạ nữ thí chủ, bần tăng xin cáo từ, xin nữ thí chủ an tâm nghỉ ngơi dưỡng bệnh, đọc nhiều kinh Phật, sức khỏe sẽ sớm hồi phục.”

Thấy cô ấy lặng im, tôi liền quay người bước ra khỏi phòng. “Cao tăng xin hãy thong thả,” tiểu thư ở sau lưng tôi gọi.

Tôi quay người lại: “Nữ thí chủ vẫn còn việc gì muốn nói hay sao?

Ánh mắt cô gái lộ vẻ kỳ lạ: “Nếu đời này ngài tu không thành thì sao?

Tôi đáp lời cô ấy: “Nếu đời này ta không tu thành, đời sau vẫn tiếp tục làm tăng.

Nếu đã như vậy, dải lụa này xin làm tín vật, kiếp sau tôi lại lên chùa tìm ngài.” Nói xong tiểu thư quay người đi vào trong.

Trở về chùa được hai năm, nghe nói sau khi tôi rời khỏi đó không lâu, Lý tiểu thư đã qua đời trong sầu não. Việc này đã khuấy động cả một đời của tôi, quả nhiên trong kiếp đó tôi tu không thành.

Chớp mắt đã đến đời sau, tôi quả nhiên lại chuyển sinh thành hòa thượng, sau đó ở chùa Vĩnh Hoa tiếp tục làm trụ trì. Thấm thoắt mấy năm trôi qua, đã lại đến trung thu, ngày thứ hai là ngày hương hội, buổi tối khi tôi đả tọa nhập định, bỗng nhiên trước mắt hiện lên một khoảng không rõ ràng, rồi xuất hiện công năng nhìn được tương lai quá khứ; tôi biết được mình là phương trượng tiền nhiệm chuyển thế và cũng biết được chuyện gì sắp xảy ra, sau khi xuất định chỉ biết thở dài than rằng: “Định số! Đúng là định số!” Ngày hôm sau, người đến hành hương rất đông, đến trưa nghe thấy phía bên ngoài cổng chùa có tiếng truyền vào, trong tâm tôi máy động: “Đến rồi, cuối cùng cũng đã đến!” Lát sau, các khách tăng dẫn người có dáng vẻ là quan viên đi vào đại điện, lễ Phật xong ở trong phòng khách mời tôi tiếp đón.

Vị quan viên vừa thấy tôi liền nhìn kỹ trên dưới, rồi không ngừng gật đầu: “Quả đúng như thế, quả đúng như thế!

Hai tay tôi hợp lại trước ngực: “Xin hỏi đại nhân từ đâu đến? Đến có việc gì?

Người đó bỗng như giật mình tỉnh giấc, trả lời: “Ta đến từ Trường An, vì con gái mà đến quý tự tìm người.” Tôi nói: “Tìm người ư? Trường An cách Vĩnh Hoa tự cả trăm dặm, làm sao có người cô ấy cần tìm được?” Các khách tăng đều cảm thấy kỳ lạ.

Là như vầy…” Người đó giải thích: “Ta có một cô con gái, nó giống như viên minh châu trong tay vợ chồng ta, chằng mấy chốc đã đến tuổi kết hôn, có rất nhiều người nó cũng thấy vừa mắt. Một hôm nó mơ thấy chồng mình là người nơi cửa Phật, hơn nữa kiếp trước từng có ước hẹn; cụ thể hiện giờ ở chùa nào, dáng vẻ ra làm sao, còn có tín vật làm chứng, nói rõ ràng mười mươi. Ta cũng là người tin Phật, mặc dù bán tín bán nghi, ta vẫn muốn đến trước để hỏi dò và nghe ngóng xem sao, không ngờ quả thật rất đúng với lời con gái nói, không sai chút nào.” Các sư đệ bên cạnh nghe không lọt nữa, tức giận nói: “Vớ vẩn, phương trượng chúng tôi là cao tăng đắc đạo, sao lại có thể giống lời ông nói được chứ?

Tôi đưa tay lên ra hiệu bảo họ đừng nói nữa, rồi đi vào nhà kho mở hòm gỗ của phương trượng tiền nhiệm để lại, lấy ra gói đồ để lâu đã bị bụi phủ kín, cảm xúc dâng trào. Sau đó trở lại phòng khách, đặt gói đồ lên bàn rồi nói với vị quan viên: “Đây chính là tín vật mà con gái ngài nói, đó là di vật của tổ sư.” Lúc này các tăng nhân trong chùa tụ lại ngày càng đông, có người chen vào trong phòng, đứng không được liền chen lên bên cửa sổ, chen nhau mà thở, hiếu kỳ chăm chú vào mọi việc xảy ra ở đây. Vị quan viên nói: “Vậy thì ngài hãy mở gói đồ đó ra xem xem.” Mọi người lần lượt hướng ánh mắt về phía tôi.

Được rồi.” Tôi nhẹ nhàng mở gói đồ ra, quả nhiên là một bó vải lụa màu trắng, mọi người đều ngạc nhiên. Bỗng nhiên dải lụa đó phát ra ánh sáng nhạt, các tăng nhân cùng tụng niệm Phật hiệu, phủ phục xuống quỳ lạy. Lúc lâu sau, mọi người mới giật mình tỉnh lại, vị quan viên đó nói với tôi: “Nếu tất cả đều là sự thật, thì xin cao tăng thu xếp rồi cùng tôi lên đường vào phủ chọn ngày để cùng tiểu nữ hoàn thành hôn sự, con gái tôi kết hợp với ngài đúng là ‘trai tài gái sắc.’

Cả đại điện bỗng chốc tĩnh lặng, mọi người điều tỏ ra vô cùng lo lắng. Tôi suy nghĩ một lúc rồi chỉnh lại tăng y, ngồi ngay ngắn trên chiếc bồ đoàn, tay lần chuỗi Phật châu niệm một đoạn dài Phật hiệu, nước mắt lăn xuống với dáng vẻ đau thương: “Là nợ nghiệp kiếp trước, làm ta hai đời không thể giải thoát được, đành đoạn dứt từ đây, đợi đến khi đắc lại chính Pháp vậy!” Nói xong tự mình làm tọa hóa mà rời đi (tọa thiền cho đến khi viên tịch).

Đây chính là quan hệ nhân duyên giữa tôi và vợ, trải qua luân hồi hàng nghìn năm, trong đời này chúng tôi đều sinh ra trong gia đình nghèo khó, nơi trần thế mênh mông này nối tiếp tiền duyên, mặc dù xa cách nghìn dặm nhưng cuối cùng chúng tôi cũng đến với nhau, hơn nữa lại là duyên lành quy y Phật Pháp, buông bỏ tình, tiếp tục tu hành trong một pháp môn không cần xuất gia mà vẫn có thể tu thành…

Vậy mới biết, mọi sự trên đời đều là hai chữ nhân duyên…

Theo chanhkien.org
Hà Phương Linh tổng hợp và biên soạn