Từ ngày ‘bôn tẩu’ đường thơ
‘Khôn ngoan’ mỗi giảm, ‘dại khờ’ mỗi tăng!…
Lợi danh vốn chẳng vĩnh hằng
Vậy thôi, luống trả thế nhân mà về!

Kể từ ly biệt ‘Cố quê’
Mấy phen chìm nổi trong nghề Văn Chương
Nương dâu bãi bể vô thường
Nội hàm chưa dứt, còn vương bóng hình?…

Xem kìa vạn vật hữu linh:
Vương giả trị quốc, binh chinh sa trường
Người giàu ‘áo gấm xông hương'(1)
Kẻ nghèo khăn gói tha hương tìm cầu…

‘Thoi đưa ngày tháng ruổi mau’
Ngàn năm đằng đẵng dài lâu nguyên thần
Hai kỳ vũ trụ canh tân
Màu da, sắc tộc bao lần đổi thay?…

Mấy phen gặp đặng kiếp người
Mấy phen ‘thọ ký’ luân hồi tu vi
Hỏi nhân sinh ấy đợi gì?
Người do Thệ ước, kẻ vì Pháp duyên…

Muôn loài vốn có uyên nguyên
Đều là lạp tử trong miền Phật ân
Chiểu theo đức – nghiệp phân tầng
Chờ ngày ‘Phản bổn quy chân’, vãng hồi…(2)

‘Phật quang phổ chiếu'(3) khắp nơi
‘Chân ngôn chín chữ'(4) đang thời cứu nguy
Hỏi thơ ca ấy làm gì?
‘Lời quê chắp nhặt'(5) cũng vì tiếp duyên!…

Vô danh cư sỹ

(1) Ca dao Việt có câu: “Chồng em áo rách em thương//
Chồng người áo gấm xông hương mặc người”.
(2) “Phản bổn quy chân”, vãng hồi tu… Câu này nguyên được giảng trong Phật Pháp.
(3) “Phật quang phổ chiếu, lễ nghĩa viên minh”. Câu này nguyên được giảng trong Phật Pháp.
(4) Chân ngôn chín chữ – thành tâm niệm:
“Pháp Luân Đại Pháp hảo
Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”
(5) Khép lại Thi phẩm ‘Truyện Kiều’, Đại thi hào Nguyễn Du từng viết:
“Lời quê chắp nhặt dông dài//
Mua vui cũng được một vài trống canh”.