Tiếng gà gáy xốn xang nơi thôn dã
Nghe nao lòng khắc khoải nhớ làng quê
Ở nơi đó có người em gái nhỏ
Còn mãi lo! chăm sóc mẹ chưa về
Nơi quê nhà có đồng lúa bờ tre
Có giàn trầu xanh, hàng cau trĩu quả
Có hoa mướp vàng, đang mùa nở rộ
Có bậc cầu ao soi bóng em tôi!
Nơi sáng chiều tất tả ngược xuôi
Vất vả gồng trên vai em khốn khổ
Phận mảnh mai buồn vui sương gió
Nỗi lo toan vướng nặng dáng thân gầy
Không nề hà cực khổ dồn vây
Bao đắng đót không làm em lay nản
Sau mưa giông ắt sẽ trời lại sáng
Sóng tròng trành rồi phẳng lặng – đò sang
Đời không phụ người hiếu hạnh, hiền ngoan
Biết lo toan hết mình cho mẹ
Em tôi ơi! hãy gắng lên, gắng lên, em nhé!
Rồi một ngày đời trả lại cho em
Hãy vui lên em! vui lên…
Người em gái dịu hiền
Duy Thơm