Chiều cuối năm, nhà nhà tất bật dọn dẹp trang hoàng nhà cửa, chuẩn bị bữa cơm tất niên, những chuyến hàng muộn cố sức bán thật nhanh để về kịp sửa soạn, những chuyến xe cuối cùng của năm đợi chờ những người con xa xứ hối hả về đoàn viên… bỏ lại sau lưng một khoảng trời thăm thẳm mênh mông cho những kẻ tha hương năm nay phải đón Tết xa nhà.

Thương biết bao những phận người lưu lạc! Cả năm đi học, đi làm, vất vả mưu sinh, dầu tủi cực nhưng những bề bộn như dòng suối cuốn trôi đi. Chiều cuối năm… vòng xoay hối hả của thời gian như chậm lại, thả một nốt lặng mênh mang giữa đất trời. Chỉ khi ấy, ta mới thấy lòng mình dịu lại, mở ra một khoảng trời bao la lấp đầy bởi nỗi cô đơn và nhớ quê hương da diết! Như một người con xa quê đã từng viết:

“Chiều cuối năm ta về đâu em nhỉ?

Sương gió mùa đông, cây lá hao gầy

Còn xa lắm!… Quê nhà còn xa lắm

Nghe thời gian héo rụng ở quanh đây!

Lê bước độc hành, đường chiều lữ thứ

Mịt mùng xa… sông biển vẫn bao la

Mưa rơi rơi lạnh lòng người cô lữ

Mãi hoài trông bếp lửa ấm quê nhà!”

(Chiều cuối năm, Hàn Thiên Lương)

“Chiều cuối năm ta về đâu em nhỉ?…” Ảnh: uehenter.com

Quê hương, hai tiếng hiền lành giản dị mà thiêng liêng! Quê hương là chốn tâm hồn ta neo đậu, là lửa nguồn ấm áp sưởi ấm tim ta trong những lạnh lùng vô tâm của người đời. Quê hương là gia đình ta đó, nơi có cha có mẹ, có anh có em, những người ta yêu thương và cũng yêu thương ta nữa…

“Ơi quê ta bánh đa bánh đúc

Nơi thảo thơm đồng xanh trái ngọt

Nơi tuổi thơ ta trải qua đẹp như giấc mơ.

Ơi quê ta dầu sương dãi nắng

Phiên chợ nghèo lều mái tranh mái xiêu

Kìa dáng ai như dáng chị dáng mẹ tôi”.

(Về quê, Phó Đức Phương)

Còn gì khổ sở hơn ngày cuối năm đi về trong căn nhà lạnh ngắt, dầu sắm sanh đầy đủ vật dụng như cái Tết quê nhà, vẫn cảm thấy có gì trống trải, có gì bâng khuâng, có gì xa xôi diệu vợi… Đôi khi ta tự hỏi: Cả đời mình bon chen vất vả vì điều gì? Vì để có cuộc sống vật chất sung túc hơn? Vì công danh sự nghiệp? Hay vì tương lai của con cái?… Dẫu vì lý do gì đi nữa, tất cả đều trở nên thật nhạt nhoà trong những giờ phút cuối cùng của năm, khi trái tim ta, tâm hồn ta chỉ hướng về đất mẹ.

“Bao nhiêu năm theo dòng đời đua chen

Phiêu bạt nơi phồn hoa cát bụi

Đôi khi cánh cò xưa lạc vào giấc mơ tôi.

Nước qua cầu thời gian trôi mau

Nơi bền lâu là nơi lắng sâu

Thiếu quê hương ta về ta về đâu?”

(Về quê, Phó Đức Phương)

Thiếu quê hương ta biết trở về đâu – đó là câu hỏi khắc khoải trong tim của bao người từ vạn cổ. Giữa trời đất vô cùng, đời người thật bé nhỏ mong manh! Trăm năm chỉ như cái chớp mắt, chẳng thế mà chúng ta vẫn tự gọi mình là lữ khách của “quán trọ trần gian”! Ngẫm cho cùng, ai trong chúng ta mà không là khách tha hương? Ai trong chúng ta là không chịu cái phận bèo bọt, nổi trôi, không bến đỗ?

Chiều cuối năm, một nhành đào thắm, một nén hương trầm, ta chắp tay thành kính tạ ơn Trời Đất, nhớ về mẹ cha, thầm ước mong một ngày không xa sẽ được trở về quê hương ta muôn vàn yêu dấu.

Thanh Ngọc