Tiểu mục Văn thơ là bức ký họa thơ ca mà chuyên mục Nghệ Thuật Đại Kỷ Nguyên muốn dành tặng độc giả, để tìm về với nơi thuần khiết sâu thẳm nhất của trái tim mình, như một nốt lặng trầm quý giá trong bản nhạc cuộc sống thường nhật ồn ào, sôi động.
Trước biển cả bao la biết bao điều muốn nói,
Muốn biến thành trăm sóng giỡn vô tư,
Trước rập rờn những dợn sóng vô bờ,
Ta muốn lang thang thành trăm ngàn ngọn gió …
Trên đỉnh sóng bạc đầu cứ nhấp nhô mà đổ,
Bản hòa âm không cũ,
Không tình tứ như thuở nào,
Càng hư huyễn, càng xôn xao…
Ta đã lên rừng,
Tình ta chẳng lặng.
Sóng ba đào,
Dìm kiếp người chết luân hồi theo sóng …
Ta xuống biển,
Nghe gió ngàn thông,
Reo bên vách cheo leo.
Sóng hát với trời,
Trời bỗng trong veo.
Bãi cát vừa xa,
Bỗng dưng gần lại…
Hàng triệu viên Dã Tràng,
Như tình đời,
Miên man mê mải,
Dấu vết kia như chưa có tự bao giờ …
Hết chùng chiềng,
Hết ngẩn, hết ngơ,
Biển ngoài kia lặng lẽ …
Biển gần bờ,
Lay khẽ,
Giai điệu dập dồn ,
Hai tiếng Tịnh Không…
Kéo hết mọi ưu tư,
Xóa sạch những vết buồn,
Những dấu chân nhẹ êm,
Ngỡ tinh khôi trên bãi cát …
Biển ơi, cứ hát,
Cho mắt người mỏi ngóng xanh xa,
Ấu thơ ơi, một thời ngút ngát,
Nhìn cánh buồm nghĩ những chuyến đi xa…
Anh Vũ