Đã từ xa xưa, quỷ vương xuất hiện trong các truyền thuyết như là một biểu tượng gieo rắc mọi sự xấu xa, tàn bạo trên trần gian và cám dỗ những linh hồn tội lỗi. Trong thế giới hiện đại này, ma quỷ vẫn tiếp tục “sống” mãnh liệt cùng sự xuất hiện bao tội ác mới, có lúc lẩn khuất, có lúc gây chấn động…
- Tiếp theo phần 1
Satan giáo
Khái niệm tự do tôn giáo ở Mỹ bị lợi dụng và biến đổi theo thời gian đã dẫn đến việc chính quyền dung thứ cho sự phát triển của Satan giáo.
Tháng 4/1966, Anton Lavey, một nhạc sĩ người Mỹ, đã cạo đầu tuyên bố thành lập Hội thờ quỷ Satan và cho ra đời cuốn kinh của Satan. Có thể nói Anton Lavey chính là “cha đẻ của Satan giáo”, là “Đức Giáo hoàng Đen” của Hội thờ quỷ Satan với các nghi lễ như thuật ma cà rồng hút máu, thuật hành dâm… Cũng từ khi một giáo phái thờ Satan chính thức được công khai ra ngoại giới, hàng loạt những phong trào thờ quỷ bắt đầu phát triển nhanh chóng.
Satan giáo với nhiều dòng giáo phái tương tự nhau đã trở thành loại tôn giáo phát triển trên toàn cầu và có sự hoạt động mạnh tại Mỹ. Từ đây, những giáo lý ma quái như xúc tu tỏa xuống Nam Mỹ với các chi nhánh lớn tại Mexico, Brazil, Colombia và Argentina. Riêng tại Argentina, có khoảng 90.000 tín đồ Satan giáo, hầu hết là giới trẻ.
Giáo lý trong kinh của Satan giáo đề cao cái gọi là sự “tự nhiên” của con người, bất cứ điều gì ước thúc con người như đạo đức, gia đình, v.v. đều là cản trở cho nó. Satan giáo cho rằng con người vẫn có thể đảm bảo các khoái lạc của đời sống mà lại có thể nắm được chân lý. Tư tưởng này của Satan giáo dường như đã trở thành sức hấp dẫn đặc biệt đối với những người mong muốn bước chân vào thế giới huyền bí mà không muốn mất đi các thú vui nhục dục.
Bảy Tội Lỗi của Con người được nhắc đến trong Kinh thánh của Thiên Chúa giáo gồm: Kiêu ngạo, Đố kỵ, Ham ăn, Dâm dục, Giận dữ, Tham lam và Lười biếng lại được “cha đẻ” của Satan giáo là Anton Lavey coi như những phẩm chất đáng có của con người trong kinh của Satan giáo.
Thực chất cách làm này được gọi là tấn công tâm lý xã hội kiểu “subversion”, tạm dịch: lật đổ lý niệm. Theo đó về mặt tâm lý học, để tấn công và phá hoại lý niệm đã làm nên con người, Satan giáo đơn giản là lấy xấu làm tốt, lật ngược các khái niệm trong con người, khiến con người tin theo ma quỷ, mục đích ẩn giấu vẫn là lừa dối.
Những đệ tử theo Satan giáo đeo những món đồ kỳ quái như nhẫn đầu dê, chữ thập ngược, lập bàn thờ Satan bày đầu lâu xương sọ, dao sắc… Trong những buổi hành lễ, họ sử dụng ma túy, rạch những vết thập lên người, cắt tay để lấy máu hiến cho quỷ Satan và quan hệ tình dục tập thể. Khẩu hiệu của họ là: “Hãy hiến linh hồn cho Satan”…
Điều đáng nói là Satan giáo không chỉ xuất hiện công khai trong xã hội, mà xúc tu của giáo phái này và ảnh hưởng của nó đã lan tới một trong những công cụ tác động mạnh mẽ nhất đến giới trẻ hiện nay: ngành giải trí.
Nếu chúng ta lần theo dấu vết của những nhà sản xuất, biên kịch, diễn viên trong những bộ phim báng bổ và dơ bẩn, các bộ phim tình dục, hay các bộ phim ma quỷ về Satan, kết quả sẽ khiến chúng ta bất ngờ: rất nhiều là những kẻ vô đạo đức nổi tiếng ở cả phương Đông lẫn phương Tây, có những kẻ nổi tiếng xấu với hành vi ấu dâm nhưng vẫn thoát khỏi vòng lao lý vì quyền lực quá lớn.
Dù ồn ào hay âm thầm thì Satan giáo, hay ít nhất là sự đồi bại, đã và đang luồn lách vào từng ngóc ngách và thống trị ngành giải trí thế giới. Trong một bài viết giới hạn này, hãy chỉ đề cập tới hai ví dụ: ngành công nghiệp âm nhạc và ngành công nghiệp khiêu dâm.
Âm nhạc
Âm nhạc là một trong những công cụ để điều khiển đám đông mà sức mạnh thực sự của nó không thể đo đếm được. Thanh thiếu niên – những người trong giai đoạn biến đổi tâm sinh lý, nhiều khao khát, muốn khẳng định bản thân – dường như không có cách nào tự chủ được trước những âm thanh kích động, những màn vũ đạo điên loạn và đám đông cuồng nhiệt ở xung quanh.
Có thể nói văn hóa phổ biến ngày nay là những sản phẩm âm nhạc gây sốc, và Rock and Roll là ví dụ nổi bật nhất. Chúng ta không kết tội cho ai là tín đồ Satan giáo, mà là nói đến các biểu tượng của Satan giáo đã hòa vào dòng nhạc này như thế nào.
Trong những năm 1960 và 1970, các ban nhạc rock của Anh là The Beatles, The American Coven và Black Widow, v.v. đã sử dụng hình ảnh của Satan giáo vào các bài hát của họ. Dù đây là việc làm vô tình hay cố ý, nó cũng đã lan truyền thông điệp của Satan giáo tới giới trẻ một cách mạnh mẽ.
Vào những năm 1960, The Beatles nổi lên như một ban nhạc Rock and Roll không có đối thủ. Bộ tứ – trong đó ca sĩ John Lennon được coi là thủ lĩnh – đã trở thành nghệ sĩ thành công nhất của thời đại, và có tầm ảnh hưởng cực kỳ mạnh mẽ trong buổi “bình minh” của nhạc Rock. Với lực lượng fan hùng hậu, âm nhạc của The Beatles len lỏi mọi ngóc ngách đường phố và ngự trị trong mỗi hộ gia đình. Sự cuồng mộ The Beatles diễn ra ở khắp nơi mà ban nhạc này đặt chân đến.
Bìa album “Yesterday and Today” (hình trên) cho thấy John, Paul, George và Ringo cùng với những con búp bê trẻ con bị tháo rời các bộ phận một cách ghê tởm và khủng khiếp, nếu so sánh với nhận thức chung vào thời điểm bấy giờ.
Hình trên là ảnh chụp bìa album “Yellow Submarine”. Những người nghiên cứu về Satan giáo cho rằng John Lennon làm dấu tay sừng quỷ – biểu tượng của quỷ Satan trong khi Paul McCartney làm dấu tay biểu tượng của hội kín thờ Satan. Mặc dù có thể các dấu tay này dù giống nhưng không mang hàm nghĩa đó (?).
Bìa album “Sgt. Pepper’s Lonely Hearts Club Band” trong hình trên tập hợp đầy đủ những khuôn mặt vô thần, cổ súy phá bỏ truyền thống, giải phóng bản năng…, cực kỳ phù hợp với Satan giáo. Các nhân vật nổi tiếng gồm Aldous Huxley, Karl Marx, HG Wells, George Bernard Shaw và Aleister Crowley. Trong đó Aleister Crowley được coi là “Kẻ đại chống Thiên Chúa”.
Tất nhiên, bìa các album trên chỉ là một phần của câu chuyện, và người ta có thể giải thích khác đi, rằng The Beatles chỉ là đang thể hiện sự nổi loạn mà thôi.
Tháng 3/1966, John Lennon đã làm cộng đồng Kito giáo “choáng váng” khi trả lời phỏng vấn tạp chí Evening Standard: “Kitô giáo rồi sẽ biến mất. Nó sẽ bị phá hủy hoặc lu mờ. Tôi chẳng cần phải tranh luận về điều này; tôi có lý và tôi sẽ chứng minh điều đó”, “Giờ chúng tôi còn nổi tiếng hơn cả Chúa Jesus – tôi còn không rõ rằng cái gì đang ở trên, Rock ‘n’ roll hay Kitô giáo.”
Tại Anh, công chúng dường như không quan tâm tới bài phỏng vấn này và điều đó phản ánh xã hội đang mất dần truyền thống và đức tin. Tuy nhiên tại Mỹ, đức tin vẫn chiếm một ví trí rất quan trọng trong đời sống của người dân, vì thế người Mỹ không thể chấp nhận một người dám ngỗ ngược tuyên bố: “Giờ chúng tôi còn nổi tiếng hơn cả Chúa Jesus”.
5 tháng sau, tờ Datebook cho đăng lại toàn bộ bài phỏng vấn của John Lennon và đã gây ra một cơn rung chuyển nước Mỹ. The Beatles bị giới bảo thủ Mỹ lên án, các linh mục thì trả lời bằng cách đốt hết các album của ban nhạc, các phụ huynh Mỹ yêu cầu các fan thanh thiếu niên phải hủy bỏ các sản phẩm của The Beatles.
Hiện tượng The Beatles không phải là một cuộc nổi loạn tự phát đơn lẻ chống lại xã hội truyền thống nước Mỹ vào những năm 1960. Nó có ảnh hưởng rõ ràng của Satan giáo, dù có thể các thành viên nhóm này chỉ sử dụng những hình ảnh đó như một hiệu ứng nổi loạn. Những từ mới như “rock”, “teenager”, “cool”, và “pop music” là những từ “mã hóa” cho quyền lực mềm của The Beatle, ngày nay đã trở nên phổ biến trên toàn thế giới.
Đến những năm 1980, các ban nhạc heavy metal rock như Decide, Morbid Angel, Entombed… đã lồng ghép biểu tượng Satan giáo với các biểu tượng chết chóc như ma quỷ, zombie… Ca từ cuồng loạn kèm theo tiếng guitar điện bị bóp méo và tiếng trống dữ dội khiến người nghe bị kích thích bạo lực và bản năng dục vọng.
Nhiều ban nhạc rock nổi tiếng như The Rolling Stones đã cổ vũ sự lạm dụng tình dục bừa bãi trong ca từ bài “Street Fighting Man”, kêu gọi đáp ứng các yêu cầu ma quỷ trong bài “Sympathy for the Devil”. Bài hát nổi tiếng nhất của ban nhạc AC/DC là “Highway to Hell” (Đường cao tốc đến địa ngục) có câu: “Này Satan… tôi đang trên đường cao tốc đến địa ngục”.
“Imagine” – bài hát nổi tiếng của John Lennon đã thách thức thính giả “tưởng tượng” ra một xã hội vô thần bằng ca từ mở đầu: “Imagine there’s no heaven” – Hãy tưởng tượng một nơi không có thiên đường… không có địa ngục, không tôn giáo, không tài sản, và thế giới sẽ là Một…
Quét sạch các quốc gia và tôn giáo, tài sản và hôn nhân riêng tư… Điều còn lại sẽ là địa ngục hay thiên đường? Sự thật là nó sẽ quét sạch đạo đức con người như những thử nghiệm và phong trào mà nhân loại từng mù quáng chạy theo. Cái méo mó và lừa dối của nó cũng chẳng khác gì cái gọi là “tự nhiên” mà Satan giáo cổ vũ, rao giảng. Đi kèm với phong trào bị ảnh hưởng bởi Satan giáo này là ngoại tình, bạo lực, suy đồi, lạm dụng ma túy, và chối bỏ Đức tin vào Thiên chúa.
Tương tự như Rock vốn đánh vào giới trẻ da trắng, Hip-hop vốn đánh vào giới trẻ da đen cũng bị ảnh hưởng lớn bởi những giáo lý của Satan giáo.
Trước đó, theo cuộc khảo sát của Trung tâm Nghiên cứu Pew Quốc gia (Mỹ), người da đen là chủng tộc hàng đầu đặt trọn niềm tin vào Thiên Chúa. Họ cũng dẫn đầu với tỉ lệ 75% số người trả lời rằng “Đức tin rất quan trọng trong cuộc đời mỗi con người”, trong khi chỉ có 2% người da đen không tin có Thiên Chúa, 4% không tin “tín ngưỡng là cần thiết”, và 9% không theo bất kỳ tôn giáo nào. Điều đó nói lên rằng, tôn giáo là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của người da đen tại Mỹ.
Tuy nhiên, có một thực tế là người da đen rất khó chen chân vào làng nghệ thuật lúc bấy giờ. Và thế là Hip-hop ra đời. Hip-hop nổi lên ở New York trong cộng đồng người da đen vào những năm 1970 như là một cách phản kháng sự bất mãn của họ với xã hội thông qua những vần điệu ca từ. Họ dùng breakdance (vũ đạo phá vỡ mọi chuẩn mực truyền thống) và graffiti (nghệ thuật lúc đầu là cách bôi bẩn đường phố) như là một cách nổi loạn chống lại sự nghèo đói và chán nản. Ca từ của Hip-hop lúc đó thật sự gây cuồng vọng cho người nghe về các chủ đề xoay quanh bạo lực, súng đạn, khiêu dâm, suy đồi, phân biệt chủng tộc và nghèo đói.
Không ai ngờ, rap và breakdance đã trở thành cơn sốt toàn cầu đưa Hip-hop trở thành một phần của văn hóa phổ biến ở châu Á, châu Âu và nhiều thành phố châu Phi. Bất chấp lúc đầu, sự suy đồi rõ ràng về mặt đạo đức trong ca từ của thể loại âm nhạc này – chủ yếu đề cao quan hệ tình dục bừa bãi, giết chóc, bạo lực và ma túy – nó vẫn được đón nhận nồng nhiệt trên toàn thế giới.
Nếu coi Rock and Roll là “phát minh” dành cho các nghệ sĩ da trắng thì Hip-hop ra đời là dòng nhạc “đặc quyền” của người da đen. Bằng cách gây ảnh hưởng lên “thị phần” âm nhạc còn lại của người da đen này, Satan giáo đã tác động mạnh mẽ tới giới trẻ.
Không khó để nhận ra sự tha hóa của khá nhiều ca sĩ trong ngành giải trí có cùng một mẫu số chung giống hệt những gì Satan giáo mong muốn: cuồng nhiệt hưởng thụ vật chất, mua xe hơi, quần áo, đồ trang sức, hàng hóa… cổ vũ lối sống đề cao cá nhân, sử dụng các loại thuốc kích thích và tình dục bừa bãi… Trong các màn hóa trang trên sân khấu, không ít lần họ đã tự hóa trang thành diện mạo của quỷ hoặc tương tự ma quỷ.
Khiêu dâm
Bằng việc ra đời tạp chí Playboy (1953), cuộc cách mạng giải phóng tình dục đã bùng nổ, dưới danh nghĩa thúc đẩy chủ nghĩa nữ quyền cấp tiến, phá thai, quan hệ tình dục trước hôn nhân và phong trào đồng tính luyến ái thúc đẩy ngành công nghiệp khiêu dâm trở nên phát đạt.
Cách mạng tình dục cũng hợp thức hóa tình dục trở thành một ngành kinh doanh và biến con người thành công cụ tình dục đơn thuần. Nó thiết lập ý tưởng méo mó rằng tình dục là giải trí và buôn bán tình dục là những quyền cơ bản của con người. Ở một số địa phương trên nước Mỹ, thậm chí giới trẻ hàng năm còn tổ chức những ngày hội “phá trinh”, trong đó những đứa trẻ mới lớn sẽ ra đường và ngủ với bất cứ người nào mà chúng gặp phải.
Sự ra đời của Internet và smart-phone đã “quảng bá” thêm cho cuộc cách mạng tình dục. Không chỉ người lớn mà trẻ em cũng có thể tiếp cận phim đen chỉ bằng một cú click chuột. Trong quá khứ, trẻ em thường chơi bóng đá và các trò chơi truyền thống sau giờ học, nhưng giờ công nghệ hiện đại khiến chúng dễ dàng xem phim khiêu dâm. Hậu quả của việc tiếp xúc đó sẽ khiến trẻ vị thành niên phát triển sớm các hoạt động tình dục, nghiện sex, tỉ lệ tội phạm tình dục gia tăng và phổ biến quan niệm rằng quan hệ tình dục không liên quan đến hôn nhân.
Tất cả điều này mang lại những tác động khủng khiếp đến trật tự xã hội, vượt quá giới hạn đạo đức của con người. Trước những năm 1950, ở phương Đông cũng như phương Tây đều quan niệm quan hệ tình dục trước hôn nhân là không đứng đắn, và trái ngược với những điều răn mà Thiên Chúa và Phật giáo để lại cho nhân loại.
Trong khi phần lớn các nước châu Âu coi mại dâm là hợp pháp thì tại châu Á, đặc biệt là Trung Quốc, Việt Nam… nơi truyền thống xã hội khép kín từng coi việc thảo luận về tình dục và ăn mặc hở hang là điều cấm kỵ, thì giờ đây cũng gia nhập làn sóng giải phóng tình dục một cách rầm rộ. Trung Quốc được coi là công xưởng của thế giới, và trong vấn đề mại dâm, nơi đây cũng “xuất khẩu” một số lượng lớn gái mại dâm cho các thị trường Mỹ, Trung Đông, Châu Âu và Châu Phi.
Hậu quả trực tiếp nhất của một xã hội cổ súy tình dục sẽ dẫn tới sự phân rã về mặt đạo đức, hủy diệt hôn nhân gia đình. Trong phiên điều trần tại Thượng viện Mỹ (2004), Tiến sĩ Pat Fagan đã trình bày thống kê cho thấy 56% cuộc ly hôn đều liên quan tới việc chồng hoặc vợ quan tâm nhiều tới các trang web khiêu dâm. Đó là lý do tại sao người ta gọi Cuộc cách mạng giải phóng tình dục là “Kẻ giết người thầm lặng trong gia đình”. Tác động của việc quan hệ tình dục bừa bãi còn dẫn đến tỉ lệ mang thai ngoài giá thú tăng cao và các bệnh xã hội lây lan như giang mai, AIDS…
Một số người sẽ tưởng rằng các phong trào này chỉ là tự phát. Nhưng sự ảnh hưởng ngầm của Satan giáo đối với chúng vẫn luôn hiện hữu. Trong cao trào phá hủy nền tảng đạo đức gia đình, nhiều phong trào đã xuất hiện như giải phóng tình dục, hợp pháp hoá đồng tính luyến ái, khuyến khích sống thử, ngoại tình, ly hôn và phá thai… Satan giáo đã dẫn dắt đến các phong trào này như thế nào? Mời xem tiếp ở phần sau.
(Còn nữa)
(Ảnh: Tri Thức VN)
Xem thêm:
- Quỷ Satan ám ảnh giới trẻ toàn thế giới – P1
- Nguồn gốc sự nở rộ phong trào giải phóng tình dục trên thế giới