Mỗi một chuyến đi là một cuộc hành trình khám phá thế giới xung quanh và bản thân mình của Laura Cozzolino. Với người phụ nữ người Ý này, du lịch cũng là một cách để học hỏi và thành tựu chính mình.

Có một câu nói rằng cuộc sống là một cuộc hành trình, tuy vậy qua những cuộc hành trình ta lại có thể tìm được ý nghĩa thật sự của đời sống này. Ngày nay, cùng với việc toàn cầu hóa và phát triển các phương tiện giao thông, chúng ta đã dễ dàng hơn trong việc tiếp cận thế giới xung quanh. Việc du lịch từ nước này sang nước khác cũng không còn là điều quá khó khăn hay tốn kém nữa. Vì thế, ngày càng có nhiều người có cơ hội trải nghiệm và khám phá những địa điểm, những nền văn hóa, cũng như gặp gỡ những người bạn mới ở khắp nơi trên thế giới.

Laura Cozzolino là một phụ nữ người Ý, cô là một chuyên viên trong lĩnh vực thương mại quốc tế đồng thời cũng là một nhà văn. Laura đã học được những bài học thú vị về cuộc sống và khám phá khả năng của bản thân qua các chuyến du lịch tuyệt vời. Cô cho biết mình bắt đầu học tiếng Pháp khi 11 tuổi và học tiếng Anh ba năm sau đó. Lý do cho việc học ngoại ngữ của Laura đơn giản là vì cô luôn biết rằng mình muốn được gặp gỡ những người bạn từ khắp nơi trên thế giới, và ngôn ngữ chính là chiếc cầu nối diệu kỳ giúp ta kết nối với những người thuộc các dân tộc khác nhau để có thể cùng nhau kết bạn và học hỏi.

Là một người thông thạo nhiều ngôn ngữ và đã sống ở các quốc gia khác nhau, Laura tin rằng những chuyến đi đã định hình con đường đời cũng như con người cô bây giờ và du lịch là cách làm cuộc sống của chúng ta trở nên đổi mới và phong phú hơn. Hãy cùng xem những trải nghiệm thú vị của Laura về các chuyến du lịch của cô.

Cuộc sống là một hành trình. (Hình ảnh: Laura Cozzolino)

Nước Anh – Trải nghiệm thay đổi tư duy tuổi thiếu niên

Tôi phải cảm ơn mẹ mình vì đã cho tôi cơ hội được “mở mắt” với trải nghiệm đầu tiên ở nước ngoài. Khi ấy tôi 16 tuổi và được trải qua một tháng nghỉ hè ở nước Anh, nơi tôi bắt đầu nhận ra rằng thế giới là một nơi tuyệt vời để khám phá.

Tôi đi với người bạn thân nhất của mình và hai người bạn khác. Mỗi ngày, chúng tôi tham dự những hoạt động tại Trường Quốc tế Clacton-on-Sea, nơi chúng tôi được gặp các sinh viên thuộc mọi quốc tịch. Tôi đã kết bạn với những người bạn Nhật Bản, Đức, Hà Lan, Brazil và Tây Ban Nha. Chúng tôi cùng nhau khám phá thành phố London, vùng nông thôn nước Anh và cùng xem những bộ phim thú vị. Chúng tôi còn vui chơi, nhảy múa, nấu ăn cùng nhau và chia sẻ với nhau về ẩm thực cũng như văn hóa truyền thống của nước mình.

Một ngày chúng tôi tham dự Trường Quốc tế Clacton-on-Sea, nơi chúng tôi gặp các sinh viên thuộc mọi quốc gia. (Ảnh: Rwendland qua wikimedia CC BY-SA 4.0 )

Không những thế, tôi còn có những trải nghiệm đáng nhớ khác, như là việc lần đầu tiên tôi ăn cá và khoai tây chiên rồi bị mất ngủ vì không thể tiêu hóa được thức ăn đó, hay như việc tôi được học được những biểu hiện hài hước trong các loại ngôn ngữ khác. Tôi vẫn nhớ một cậu bạn người Nhật đã dạy tôi vài câu tiếng Nhật vui nhộn khi chúng tôi cùng tham dự một chuyến đi xe buýt đường dài. Điều hạnh phúc nhất trong lần du lịch này là tôi đã tìm được tình bạn thật sự với ba trong số những người bạn quốc tế, họ đã đến Ý thăm tôi và chúng tôi vẫn giữ liên lạc trong suốt nhiều năm sau này.

Nước Pháp – Chuyến đi đánh dấu sự tự tin khi bước vào tuổi trưởng thành

Chuyến đi thứ hai thay đổi cuộc sống của tôi là ở nước Pháp. Tôi đến Pháp trong chương trình trao đổi văn hóa và đã sống ở đó một tháng. Khi đó tôi 19 tuổi, tôi nhận giữ hai đứa con nhỏ cho gia đình đáng yêu của anh chị Paul và Aline, đổi lại tôi được cung cấp chỗ ở, thức ăn và một khoảng tiền lương nhỏ.

Mặc dù trong lần lưu trú đầu tiên này, có đôi khi tôi tự trò chuyện với bản thân khi nhớ ngôn ngữ dân tộc mình, nhưng tôi thấy mình thực sự hòa nhập vào văn hóa địa phương khi không có bất kỳ ai nói tiếng Ý ở đó. Tôi đã đến thăm nhiều nơi ở Pháp, như thành phố Dijon thanh lịch, bờ biển Địa Trung Hải thơ mộng, thủ đô Paris tráng lệ và dãy núi Alps hùng vĩ. Ngoài ra, tôi còn được nếm thử các món ăn mới, kể cả món ốc sên “escargot” nổi tiếng. Đối với tôi, chuyến đi giúp tôi khám phá một thế giới hoàn toàn mới, cũng như thay đổi bản thân thành một người tự tin hơn. Bên cạnh đó, điều đáng vui mừng là tiếng Pháp của tôi được cải thiện đáng kể, đến mức khi tôi đang trên đường trở về Ý, một hành khách từ Paris đã nghĩ rằng tôi là dân địa phương.

Đối với tôi, chuyến đi này là một trải nghiệm thú vị không thể nào vì đã đem đến cho tôi tình bạn quý giá và dài lâu với gia đình mà tôi lưu trú. Họ là những người tử tế và thành công, và chúng tôi vẫn còn giữ liên lạc với nhau thường xuyên. Năm ngoái, gia đình hai anh chị ấy còn đến Ý thăm tôi và chúng tôi đã đi nghỉ ở Sardinia, Ý. Tình cảm của chúng tôi được gắn kết bởi những chuyến viếng thăm lẫn nhau như thế.

Paul, 29 tuổi, hiện đang sống ở Dubai, và Aline, 27 tuổi, đang học tập và làm việc tại Montreal; cả hai đều đẹp đôi, tốt bụng và thành công. Chúng tôi đã có một cuộc hẹn năm ngoái, trong khi đi nghỉ ở Sardinia, Ý, cảm giác như thể thời gian chưa bao giờ trôi qua. (Hình ảnh: Được phép của Laura Cozzolino)

Nước Úc – Hành trình khám phá bản thân mình

Sự kiện thứ ba cũng là sự kiện có ý nghĩa nhất, đánh dấu một cột mốc quan trọng trong cuộc đời tôi, đó là khi tôi du lịch đến nước Úc – ngôi nhà tương lai của tôi. Khi ấy tôi là sinh viên đại học ở độ tuổi 20, sắp tốt nghiệp Khoa Ngoại ngữ và Văn học. Được giáo sư văn học Anh của mình khuyến khích, tôi quyết định viết bài luận án cuối cùng về các tác phẩm chưa được dịch sang tiếng Ý của một nhà văn đương đại người Úc, ông Frank Moorhouse. Sau quãng thời gian nhiều lần đọc và nghiên cứu các tác phẩm, tôi đã liên lạc với ông qua người biên tập viên, và được ông hồi âm rất tử tế. Vì thế vào thời điểm đó, tôi lên kế hoạch đi du lịch Úc để tiến hành một cuộc phỏng vấn, và cũng là để trải nghiệm việc học tập quan trọng nhất trong cuộc đời mình.

Tuy vậy, ngay trước cuộc gặp với nhà văn Moorhouse, tôi đã sắp xếp dành một tuần ở Đại học Canberra. Đó là cuối tháng mười một khi tôi đến chỗ ở của mình ở khu học xá của trường đại học nằm ngoài trung tâm thành phố, và bạn biết không, toàn bộ khu vực đó trống không do đây là thời điểm sinh viên nghỉ hè.

Những kỷ niệm của tôi về khoảng thời gian đó thật sống động: Tôi thấy mình bị bỏ lại trong một tòa nhà lớn trống rỗng, đơn độc một mình với một chiếc chìa khóa trong tay. Đó quả là một cú sốc với một cô gái như tôi. Không có ai xung quanh trừ những con chuột túi sống trong công viên rộng lớn và những người bảo vệ. Trong phòng khách, có khoảng 20 chiếc ghế được bố trí thành một vòng tròn, một chiếc TV, một nhà bếp đầy đủ tiện nghi và phòng giặt, và tầng trên là nhiều phòng ngủ trống rỗng. Cứ y như tôi đang sống trong một thị trấn ma vậy.

Bạn biết đấy, phản ứng đầu tiên của tôi là hoảng loạn và khóc, rồi tự hỏi mình phải làm gì tiếp theo đây. Tôi chưa bao giờ cảm thấy như vậy trước đây. Tôi đang ở một nơi xa lạ, cách xa nhà hàng ngàn cây số, và không ai biết chính xác nơi tôi ở để tìm tôi. Thế rồi, tôi bắt mình bình tâm lại và quan sát quanh phòng. Cuối cùng, tôi tìm thấy trên kệ một số bản đồ, tôi bắt đầu tìm vị trí Thư viện Quốc gia, trạm xe buýt gần nhất và lên kế hoạch cho tuần học ở đây của tôi. Tôi tự nhủ rằng đã đến lúc phải hành động thay vì lo âu.

Ngay trước cuộc họp, tôi đã dành một tuần tại Đại học Canberra – khuôn viên  trường. (Hình ảnh: wikimedia / CC0 1.0 )

Trong thời gian đó, tôi đã làm quen với người nhân viên thư viện và tôi vẫn nhớ rằng người bảo vệ đáng yêu ở đó còn gọi tôi là “Công chúa Ý”. Tôi cũng quen thêm một người bạn mới, đó là một diễn viên người Úc tên là Philip mà tôi tình cờ gặp ở trạm xe buýt, anh đã hướng dẫn tôi đi thăm thủ đô của Úc.

Tôi nhận ra một điều là mình đã thay đổi mãi mãi khi tôi phát hiện ra rằng tôi phải có trách nhiệm với cuộc sống của mình. Tâm trí mách bảo cho tôi biết việc gì tôi nên và không nên làm. Đó là lần đầu tiên tôi lắng nghe chính bản thân mình để tự đưa ra mọi quyết định, và tôi cảm thấy mình tự do và quyền lực làm sao!

Những chú kanguru đang sống trong công viên rộng lớn. (Ảnh: pixabay / CC0 1.0 )

Sau một tuần, ông Moorhouse hẹn đón tôi ở trạm xe buýt ở Sydney, và cuộc phiêu lưu của tôi lại tiếp tục. Ông Moorhouse đã đưa tôi đến gặp người bạn của ông là ông Brian Kiernan, một trong những nhà phê bình văn học nổi tiếng nhất và là Trưởng khoa Anh ngữ tại Đại học Sydney, cũng là tác giả những cuốn sách mà tôi đã học ở Châu Âu. Không những thế, trong 4 ngày ở Sydney, tôi đã phỏng vấn ông Moorhouse và ghé thăm nhiều địa điểm mà nhà văn này đã mô tả trong các tác phẩm của ông. Tôi cảm thấy hạnh phúc khi được làm công việc yêu thích, cứ như mình đang sống trong một giấc mơ vậy.

Sau nhiều năm làm việc trong lĩnh vực thương mại quốc tế và công nghệ thông tin, và du lịch đến một số quốc gia để kinh doanh, cô Laura vẫn thường đến nghỉ lễ và sống ở Melbourne, Úc. Nơi đây cô là giáo viên và là một nhà văn. Cô cho biết giờ đây cô có một tâm hồn khoáng đạt, đó là kết quả của những trải nghiệm du lịch nước ngoài khó quên: “Chúng đã gieo trồng những hạt mầm cho tương lai của tôi, cho tôi một cuộc đời đầy phiêu lưu, cảm xúc, kết nối bạn bè, can đảm trước thách thức, và học hỏi để phát triển, một cuộc sống ý nghĩa khi tôi liên tục tự cải thiện đời sống tinh thần của mình”.

Với những sự kiện đã trải qua, những kinh nghiệm có được, những người bạn đã gặp gỡ, Laura khuyến khích mọi người nên đi du lịch, nắm bắt cơ hội học hỏi các nền văn hóa. Lời khuyên của cô đặc biệt dành cho các bậc phụ huynh: “Hãy cho phép và truyền cảm hứng cho con bạn khám phá và trải nghiệm thế giới xung quanh, để tâm trí con trẻ mở mang hơn, và đặc biệt để con bạn có thể tìm thấy chính mình, học cách chịu trách nhiệm về bản thân mình cũng như cách làm chủ cuộc đời mình”.

Theo Vision Times

Tâm An biên dịch