Tôi làm việc tại khoa phẫu thuật chỉnh hình của một bệnh viện lớn. Tại nơi làm việc tôi phải tiếp rất nhiều bệnh nhân, nhưng có một chuyện làm tôi nhớ mãi…

Đó là một ngày hè nắng chói chang, chúng tôi phải gấp rút thực hiện ca phẫu thuật cho một bệnh nhân nhí sau tai nạn giao thông. Ca phẫu thuật khá thành công, nhưng điều đáng tiếc là cậu bé đã vĩnh viễn mất đi chiếc chân trái của mình. Sau khi tỉnh lại và dần hồi phục, cậu bé trở nên tuyệt vọng, bầu trời như đang sụp xuống trước mắt vậy. Cả ngày cậu chỉ ngồi trên chiếc xe lăn, khuôn mặt buồn bã và tự ti. Cha mẹ cậu rất lo lắng, lúc nào họ cũng ở bên cạnh động viên và an ủi con trai mình, nhưng tình trạng vẫn không có gì tiến triển.

20130919-chu-linh-chi-thien-nhan-uoc-mo-hanh-phuc-tet-trung-thu-10
Cả ngày cậu chỉ ngồi trên chiếc xe lăn, khuôn mặt buồn bã và tự ti. (Ảnh minh hoạ: Internet)

Một lần nhìn thấy cậu bé đang ngồi dưới gốc cây, tôi tiến đến lại gần và hỏi han: “Chào cháu, chú là bác sĩ Minh, cháu nhận ra chú rồi chứ?” Cậu bé gật đầu rồi cúi xuống với khuôn mặt buồn thiu. Tôi ngồi xuống chiếc ghế đá bên cạnh và nói: “Cháu biết không, ngày xưa có một cậu bé từng ước mơ trở thành bác sĩ để giúp đỡ mọi người, nhưng cậu lại học kém nhất lớp, lúc nào cũng xếp cuối lớp trong thang điểm học tập. Bạn bè trong lớp thường xuyên chế giễu cậu là thằng đần độn, thầy giáo đôi khi cũng lắc đầu vì cậu. Điều đó khiến cậu trở nên mặc cảm, cho rằng bản thân mình bất tài vô dụng, vì vậy mà cậu bé không dám theo đuổi ước mơ ngây thơ trước kia”. Tôi ngưng lại một lúc, An lúc này quay sang phía tôi với vẻ mặt tò mò, cậu nói: “Rồi sau đó cậu bé ấy như thế nào vậy chú?”.

Tôi mỉm cười rồi tiếp tục kể: “Một ngày người cha dẫn cậu ra bờ sông. Ông chỉ vào những vết nứt vỡ trên con đập giữa lòng sông và nói: ‘Con có nhìn thấy dòng nước nhỏ đang chảy qua những chỗ nứt vỡ trên con đập kia không? Con có biết vì sao mà dòng nước lại có thể xuyên phá được bức tường tưởng chừng như kiên cố kia không? Đó là bởi dòng nước luôn ước mơ được chảy ra biển lớn, vì vậy lúc nào nó cũng kiên trì, nhẫn nại, dù gặp phải bất kể chướng ngại gì nó cũng không nản lòng thực hiện giấc mơ của mình. Chúng ta cũng vậy. Nếu không có niềm tin vào bản thân mình, thì khi gặp khó khăn trở ngại con sẽ dễ dàng đầu hàng, và cũng như dòng nước, con sẽ vĩnh viễn không vượt qua nổi bức tường kia để chảy ra biển lớn’”.

“Vậy sau đó cậu bé có thực hiện được ước mơ của mình không ạ?” An lại hỏi tôi với vẻ sốt sắng.

Tôi lại tiếp tục kể: “Sau khi trở về cậu bé trong lòng đã thông suốt, không còn mặc cảm vào bản thân mình nữa, cậu chăm chỉ học hành. Nhiều năm sau này cậu đã trở thành một bác sĩ”. An nhìn tôi một cách đầy ngạc nghiên. Cuối cùng tôi nói: “Và cậu bé đó năm nào chính là chú!” Lúc này, An tròn mắt nhìn tôi và không thể nói thêm được lời nào.

summer-fantasy-3
“Vậy sau đó cậu bé có thực hiện được ước mơ của mình không ạ?” (Ảnh minh hoạ: Internet)

Tôi phá vỡ bầu không khí im lặng bằng câu hỏi: “Vậy ước mơ của cháu là gì?” – “Cháu cũng muốn được làm bác sĩ, chú ạ”. Khuôn mặt An bỗng trở nên vui vẻ khi nhắc đến giấc mơ của mình, nhưng ngay sau đó cậu lại cúi mặt xuống: “Nhưng giờ thì…”

Hiểu được tâm trạng của An, tôi tiếp tục nói: “Cháu hãy mạnh mẽ, bền bỉ như dòng nước, kiên trì với ước mơ của mình, hãy biến nhược điểm thành ưu điểm, trở thành nguồn sức mạnh để cho cháu vượt qua mọi chuyện”. Tôi nhìn cậu bé một cách âu yếm rồi nói tiếp: “Chẳng phải cháu vẫn còn hai tay và một chân để thực hiện ước mơ của mình đó sao?”. Cậu bé lắng nghe tôi nói một cách đầy chăm chú. Ngày hôm sau cha mẹ cậu đến đón cậu ra viện và tôi cũng không gặp lại cậu bé đó nữa.

Nhiều năm sau, vào một buổi chiều khi vừa tan ca tôi được vợ mình báo cho một tin quan trọng, con gái duy nhất của chúng tôi đang phải cấp cứu vì chứng đau ruột thừa. Tôi vội vã lái xe đến thẳng bệnh viện nơi cô con gái yêu của mình đang cấp cứu. Tới nơi vợ tôi ôm chầm lấy tôi nói trong lo nắng: “Con gái chúng ta đang được các bác sĩ thực hiện ca mổ”. Hai tiếng trôi qua trong sự lo lắng của tôi và vợ. Cánh cửa phòng khẽ mở ra và đập ngay vào mắt tôi là một vị bác sĩ trẻ với một cái chân giả khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi, anh nói: “Cô bé ổn rồi, quả là một ca phẫu thuật phức tạp”. Tôi nhận ra ngay vị bác sĩ trẻ chính là cậu bé An năm xưa, Hai chúng tôi ôm lấy nhau đầy xúc động.

Hoa Lư