Cách đây không lâu, câu chuyện của chàng trai mang tên Sơn Hà được cư dân mạng chia sẻ rất nhiều. Bài viết của Hà khá dài, rất nhiều người có lẽ đã lướt qua, nhưng với những ai kiên nhẫn đọc, họ đã rơi nước mắt lúc nào không hay…

Một năm trước, sau khi sinh con chưa được bao lâu, vợ Hà bị chẩn đoán mắc lao màng não, kèm theo đó là thông báo của bác sĩ “chỉ có 5% cơ hội sống” như sét đánh ngang tai. Tiếp đến những cơn sốt hơn 40 độ của vợ ngày càng thường xuyên, rồi phát ban, lác mắt, co giật, mất dần nhận thức rồi cuối cùng là liệt nửa người. Thời gian ấy, mỗi ngày sau khi làm về, Hà lại chạy xe hơn 30 km để vào viện thăm vợ và đi khắp nơi để xin sữa mẹ nuôi con.

“Cách đây hơn 1 năm, cái ngày vợ tôi bắt đầu nhập viện và được chuẩn đoán Lao màng não khi vừa mới sinh cháu. Những cơn sốt thường xuyên hơn 40 độ, phát ban, lác mắt, co giật và mất nhận thức… cái ngày mà bác sĩ gọi tôi lên bảo còn chưa đầy 5% giữ nổi mạng sống, ngày mà tôi vẫn phải xin từng túi sữa mẹ của bạn bè cho cháu để cháu đủ sức đề kháng từ sữa mẹ. Tôi chấp nhận tiêm truyền những đơn thuốc chục triệu một ngày kéo dài cả tháng cho vợ mặc cho bác sĩ nói cũng chỉ là biện pháp cầu may khi hy vọng là quá thấp.

Ngày tôi đi làm tối vào viện đi về 3 chục cây số có khi chỉ để vào nhìn thấy vợ đang nằm đấy tiêm truyền. Cả khi vợ tôi đỡ được về thì cũng chỉ là giây phút đoàn tụ được tính bằng phút bằng giờ… Đêm hôm lại cõng nhau ra đường gào thét kêu Taxi cấp cứu… “Em ơi sắp được về” là câu nói dối tôi phải thường xuyên nói với vợ. Tôi cầu sự giúp đỡ từ mọi nơi kể cả các ngài các thầy. Tôi sống trong cảm giác chờ chết cả tuần trời khi được nói ”vợ mày bị bắt mất vía ko qua được tuần này ”… cái cảm giác chờ chết của tử tù chắc cũng chỉ như tôi khi đó”.

Hà vẫn cố gắng, vẫn mạnh mẽ, vì vợ, vì con, vì gia đình.

Chắc hẳn phải ở trong hoàn cảnh của Hà thì mới hiểu hết được nỗi đau, sự bất lực và dày vò mà anh đang trải qua. Nỗi xót xa có lẽ đã đến tận cùng, khi mà niềm hạnh phúc duy nhất của người chồng là trở về nhà mà vợ vẫn còn nhận ra. “Hàng ngày, điều duy nhất khiến tôi vui mà chỉ vào ngực hỏi vợ -“Ai đây?”… và “Hà!” là câu trả lời đủ khiến tôi hạnh phúc” – Với nhiều người hạnh phúc có thể phải lớn lao và cần nhiều thứ lắm, nhưng với Hà, hạnh phúc mới thật đơn giản mà cũng thật đau lòng làm sao…

Hà vẫn cố gắng, vẫn mạnh mẽ, vì vợ, vì con, vì gia đình. Nhưng mà, (cuộc đời thật nhiều chữ “nhưng”, mà với một người đang rơi vào cùng cực của bất hạnh, mỗi chữ “nhưng” ấy lại càng nặng nề và đáng sợ hơn bội phần) bố Hà mất, khi anh chỉ còn 2 cây số nữa là về đến nhà thăm ông. Ước muốn của Hà chỉ là được về nhà, ăn cùng bố một bữa sáng để xóa đi những khoảng cách vô hình của hai bố con – ước muốn ấy cũng nhỏ thôi mà, đâu có lớn lao gì lắm đâu, nhưng anh vẫn chẳng thể nào thực hiện được! 

Bé Chíp – thiên thần bé nhỏ của hai vợ chồng giờ đây là nguồn sống duy nhất của Sơn Hà

Hà gục ngã và tưởng mình không thể gượng dậy nổi. Rồi anh lại đứng lên, một lần nữa, vì nếu không có anh, ai sẽ chăm vợ, chăm con? Nhưng (lại vẫn là những chữ “nhưng” đầy ám ảnh ấy) tất cả không đơn giản, cuộc sống cứ như trêu ngươi vậy. Cô con gái Chip -thiên thần bé bỏng của 2 vợ chồng bỗng nôn mửa hai ngày, đi ngoài liên tục. Sau khám chữa tưởng ổn thì bỗng co giật tím tái lịm đi rồi phải cấp cứu và mang theo nguy cơ động kinh. 

Tôi không phải bác sĩ. Tôi không phải thần, tôi chỉ là chồng, là bố… – những lời ấy sao mà bất lực, đau đớn và đắng cay!

Hà vĩnh biệt vợ

Thế rồi, vợ Hà mất, tất cả những gì anh có thể làm cho người phụ nữ mà mình yêu thương nhất là nhờ bạn làm bài thơ tiễn vợ:

“Tạm biệt nhé, em à

Cuộc đời này chỉ là chuyến rong chơi

Một mai em phải về trời

Ơi à… chỉ là giấc ngủ thôi

Anh biết thế… dặn lòng mình chẳng khóc

Giấc mơ đêm níu tiếng thở thào khó nhọc

Có nụ quỳnh mới chớm đã chia xa…”

***

Ngày hôm nay của bạn có ổn không?

Bạn có đang mệt mỏi và chán nản vì chẳng tìm thấy thú vui nào trên đời?

Bạn bực bội vì ông sếp khó tính hay cô bạn đồng nghiệp thích lo chuyện bao đồng và hay xét nét?

Bạn thấy mình thật xui xẻo và bất hạnh?

Nếu bạn đang có một ngày ủ dột và chán nản như vậy, hãy đọc câu chuyện của Sơn Hà và xem cách anh ấy đối diện với những đau khổ tưởng như cùng cực của cuộc đời. 

“Cho tôi đứng trước mặt mọi người khóc òa lên có được không? Tôi không đủ sức chịu đựng một mình nữa, tôi không muốn phải chui vào một xó nào đó… không muốn phải úp mặt xuống bàn để nước mắt rơi đến phát nghẹn. Thực sự là những năm tháng trôi qua tưởng sẽ xóa hết mọi sự khổ sở gia đình tôi gánh chịu… Tôi không muốn kể khổ, tôi không mong cầu giúp đỡ nhưng mọi thứ càng ngày càng vượt tầm kiểm soát của tôi.”

Hà đang đau lắm, đang yếu đuối lắm. Anh có cả trăm lý do khiến bản thân gục ngã, bỏ cuộc; nhưng trên tất cả, anh đã chọn kiên cường để sống tiếp, vì cô con gái bé nhỏ, và vì người cha, người vợ đã khuất của mình.

Thời gian sẽ làm lành những vết thương, xóa đi những ký ức buồn và mở ra cánh cửa hi vọng (Ảnh: blog.daum)

Nếu bạn đang rất đau đớn khi phải chia tay người mà yêu thương, mong bạn hãy vui hơn một chút. Vì ít nhất bạn vẫn biết người ấy đang sống ở một nơi nào đó trên thế gian này, và biết đâu bạn vẫn còn cơ hội gặp lại họ.

Nếu bạn vừa bị bố mẹ la mắng hoặc hiểu nhầm, mong bạn có thể mỉm cười. Bởi ít nhất bố mẹ vẫn còn ở bên cạnh bạn, và chỉ cần bạn nói câu “xin lỗi”, họ sẽ lại yêu thương bạn như xưa.

Cuộc sống vốn là như vậy, nhiều khi trái ngang và vô thường đến mức ta chẳng thể nào có thể tưởng tượng lại đau đớn đến thế. Vậy nên, nếu còn có thể, hãy yêu thương thật chân thành những người đang bên cạnh, sống thật trọn vẹn những phút giây còn được ở thế gian, và trên hết là đừng bao giờ bỏ cuộc. Bởi, thời gian sẽ làm lành những vết thương, xóa đi những ký ức buồn và mở ra cánh cửa hi vọng, chừng nào ta còn tin tưởng vào cuộc sống.

(Nguồn ảnh: Facebook nhân vật)

Thiện Nam