Trong xã hội hiện đại, công danh sự nghiệp dường như là mục tiêu hướng tới của rất nhiều người. Đa phần mọi người ai cũng đều mong muốn có được một vị trí đáng kể trong sự nghiệp để tự khẳng định mình, để một bước có thể thăng quan tiến chức lên tận mây xanh. Tuy nhiên chức tước cũng chỉ có hạn, sao có thể tất cả mọi người đều cùng làm quan?

Cho dù làm bất kể ngành nghề gì chỉ cần bạn cố gắng nỗ lực hết mình chăm chỉ làm việc, nếu chức quan đó vốn thuộc về bạn tự nhiên sẽ đến với bạn, nếu không thuộc về bạn dù bạn có cưỡng có cầu cũng không đạt được đúng không? Tuy nhiên có một anh chàng nọ nghĩ mãi vẫn không ra tại sao mình lại không thể được thăng quan tiến chức, vì bức xúc trong lòng lên cả gan lên hỏi ông trời, và có một điều bất ngờ là: Cuối cùng ông trời đã trả lời anh ta. 

Cổng Trời Nam Thiên Môn. (Ảnh theo tinhhoa.net)

Chất vấn trời xanh – Tố thư giải đáp

Tiêu Tuấn Minh từ thuở nhỏ là một người thông minh nhanh trí, tuổi trẻ tài cao nên anh ta sớm thi đậu và bắt đầu bước trên con đường quan trường. Bởi luôn tự kiêu ngạo cho rằng mình giỏi hơn người khác, luôn đắc ý với trí tuệ của mình và tin rằng tương lai tiền đồ sự nghiệp của mình sẽ từng bước lên cao nhanh chóng như diều gặp gió.

Tuy nhiên một thời gian dài rất lâu sau đó, trong khi hằng ngày chứng kiến người nọ người kia từng bước từng bước thăng tiến vượt qua mình, bản thân anh ta vẫn mãi cứ giẫm chân tại chỗ. Anh ta sốt ruột ghen tị với những người khác trong lòng luôn tự hỏi: “Rõ ràng những người đó đều không giỏi bằng mình, không có tài bằng mình, tại sao người ta thì được thăng chức còn mình cứ mãi giẫm chân tại chỗ?“. 

Ngày ngày trôi qua khi công danh sự nghiệp càng ngày càng rơi vào vô vọng, chán nản, anh nảy sinh tâm oán thán, oán hận trời xanh. Anh sinh tâm bất bình ông trời sao không hướng ánh mắt nhìn xa hơn một chút về phía anh ta? Tại sao chỉ nhìn thấy người khác còn mọi sự cố gắng nỗ lực của anh ta dường như ông trời không nhìn thấy? 

Nỗi bất bình oán giận đó ngày càng sâu và ngày càng kéo dài làm anh bức xúc. Đến một ngày không chịu nổi Tiêu Tuấn Minh tự mình viết văn chất vấn trời xanh về sự bất công bằng của ông giành cho anh ta. Chẳng ngờ ông trời hiển linh, thật sự đã nghe thấy tiếng lòng của anh ta, chiều tối ngày anh viết bài văn đó bỗng nhiên có một bức Tố Thư (dạng như quyển lụa màu trắng) bỗng từ trên trời rơi xuống bày ngay ở bàn thờ nhà anh ta.

Đang ở trong nhà Tiêu Tuấn Minh giật mình khi nhìn thấy trên bàn thờ bỗng xuất hiện bức Tố Thư đó. Anh vội vã cầm lên xem nhưng xem tới xem lui không hiểu bên trong đó viết gì. Đó là loại chữ dùng trên thiên đình, tổng cộng có mười sáu chữ, và đương nhiên vì anh ta chỉ là một người phàm nên hoàn toàn không thể hiểu. 

Làm thế nào để có thể đọc hiểu bức Tố Thư này nhỉ? Anh nghĩ ngợi hồi lâu rồi nhớ ra một người. Trên núi có một người tên Hà Tiên Cô là người có công phu tu luyện đại đạo cao thâm, có lẽ chỉ có lên thỉnh giáo Hà Tiên Cô may ra mới biết được nội dung bên trong đó.

Nói là làm anh khăn gói lên đường tới tìm Hà Tiên Cô. Sau khi nghe anh trình bày rõ sự tình và xem qua bức Tố Thư, Hà Tiên Cô nhìn anh bằng vẻ mặt rất nghiêm túc và nói: “Đây là loại chữ trên thiên thượng, nhà ngươi không cần phải tìm hiểu nhiều“. Nói rồi quay gót rời đi và sai người tiễn khách không nói cho anh ta biết trong bức Tố Thư đó viết nội dung gì.

Nữ đạo sỹ Hà Tiên cô. Ảnh theo: (kienthuc.net.vn)

Trong lòng Tiêu Tuấn Minh cảm thấy nghi hoặc, không hiểu ý của Hà Tiên Cô là gì, tại sao lại cứ cố ý không muốn nói cho anh ta biết? Quay trở về lại càng thấy bất an anh định bụng ngày hôm sau lại lên trên núi thỉnh giáo Tiên Cô. 

Sáng sớm hôm sau, anh ta lại lên núi và khẩn thiết cầu xin Tiên Cô chỉ bảo cho anh ta biết nội dung trong bức Tố Thư. Thấy sự khẩn thiết cầu xin của anh ta, chịu không nổi, Hà Tiên Cô liền hỏi: “Có hai sự việc sau ta muốn ngươi hãy thành thật trả lời thật cho ta biết. Thứ nhất: Có phải ngươi từng nhận đút lót năm lạng vàng đúng không? Thứ hai: Có phải ngươi đã từng lạm dụng quyền chức giết oan một mạng người phải không? Với tội danh thứ nhất ngươi sẽ bị tổn mất mười năm dương thọ, với tội danh thứ hai sau khi chết đi ngươi sẽ bị xuống địa ngục chịu sự trừng phạt“. 

Nghe lời Tiên Cô hỏi Tiêu Tuấn Minh kinh hãi run rẩy tới không thốt lên lời. Không lâu sau đó tự nhiên anh ta bị mắc bệnh nặng và hết mệnh lìa đời.

Ông trời có mắt, thiện ác đều có báo ứng

Qua câu chuyện trên, chúng ta có thể thấy đúng là thiện ác đều có báo ứng. Tiêu Tuấn Minh rõ ràng là một người thông minh nhanh trí. Nhưng sau khi được ông trời ban cho chức tước thi đỗ làm quan, không những không biết trân trọng ngược lại còn lạm dụng chức quyền trong tay, nhận tham ô đút lót của dân, lại giết oan người vô tội. Anh ta cứ nghĩ rằng việc mình làm “trời không biết quỷ không hay”. Kỳ thực không phải vậy, từng việc từng việc xấu anh ta đã tạo nghiệp đều được ghi lại rõ ràng. Với từng việc đó anh ta sẽ phải nhận quả báo tương ứng.

Đã làm việc xấu bản thân anh ta lại không biết tự kiểm điểm soi xét bản thân, không tự nhìn lại xem những hành vi hằng ngày của mình có đúng lương tâm hay không? Liệu những việc làm của mình có phụ lòng tin của bách tính lê dân, phụ công ủy thác và tin tưởng của triều đình hay không? Ngược lại bản thân còn mong thăng quan tiến chức, có được chức quan cao hơn, có được càng nhiều quyền lực trong tay hơn. Thật đúng là nói chuyện viển vông hão huyền! 

Vô liêm xỉ và hỗn xược hơn nữa anh ta còn không ngừng từ bỏ ý định, lại dám viết thư chất vấn cả trời xanh, từ đó dẫn đến kết cục thảm hại của chính bản thân mình, thoát không nổi sự trừng phạt của trời xanh. Nhưng thực tế cũng có những người hoàn toàn ngược lại “không oán giận ông trời, cũng không than trách mọi người” tấm lòng rộng mở bao dung, luôn thiện đãi không oán hận người khác. Bởi vậy, họ thường được Trời Phật che chở thoát khỏi nguy hiểm. 

Tấm lòng rộng lớn bao dung, không oán không hận.

Chương Đôn là một nhân vật quan trọng trong “tranh chấp giữa hai phe mới và cũ” thời nhà Tống. Khi còn làm Thừa tướng, vì muốn hãm hại những người muốn can gián hoàng đế nên ông ta đã cất nhắc đặt những người tin tưởng vào các vị trí quan trọng, kết thành một bè lũ gian tà, khiến nhiều đại thần ủng hộ Tư Mã Quang bị đi đày ở Lĩnh Nam, rất nhiều người đã bị liên lụy. Không những vậy, Chương Đôn còn muốn giết tất cả những người bị đi đày, khiến họ tan cửa nát nhà

Tranh vẽ mô tả thời nhà Tống. (Ảnh theo: kienthuc.net.vn)

Phạm Thuần Nhân là đại thần của thời Bắc Tống được xưng là “tể tướng áo vải”. Ông là con trai thứ hai của tể tướng Phạm Trọng Yêm. Mặc dù về trình độ học vấn, Phạm Thuần Nhân không thể sánh bằng với cha ông nhưng ông lại có khí phách mà người thường khó có thể làm được. Khi đó vì dâng sớ đắc tội với Chương Đôn, ông bị giáng chức chuyển tới Tùy Châu, năm thứ hai lại tiếp tục bị dáng chức làm Võ an quân tiết độ phó xứ ở Vĩnh Châu.

Phạm Thuần Nhân là một trung thần, khi bị hãm hại đã ở vào độ tuổi bảy mươi, hai mắt khi đó lại bị mù làm tất cả mọi người đều bất bình thay ông. Tuy nhiên sau khi nhận được mệnh lệnh của chiều đình, ông vẫn vui vẻ nhận lời không nửa lời ác ý oán thán.

Có người bàn tán sau lưng ông, bôi nhọ thanh danh của ông, nói ông mua danh cầu lợi. Sau khi những lời đó truyền đến tai mình, ông ngậm ngùi nói: “Ta đã trên bảy mươi tuổi lại là một ông lão mù lòa, những thứ đó đâu phải là điều ta muốn chứ?“. Điều trong lòng ta luôn ôm ấp là yêu nước tận trung với vua, nếu có người muốn hủy hoại “thanh danh” của ta cũng chính bảo ta đừng hành thiện nữa?

Ông cũng nhiều lần khuyên răn con cháu nên có tấm lòng khoan dung độ lượng không oán hận mọi người. Khi nghe thấy những lời con trai oán hận Chương Đôn, ông đã tức giận ngăn con dừng ngay những lời đó và khuyên răn con: “Các con nên nhớ rằng không được vì người ta đối xử với mình như thế nào, mà quay sang oán trời trách người ta thế đó, không được vì đó mà thấy không công bằng bất bình trong tâm“. 

Trên đường bị giáng chức đi xuống Lĩnh Nam, chiếc thuyền chở ông đi tới giữa sông thì bị lật. Khi con trai cứu được ông, toàn thân ông bị ướt đẫm nhưng kỳ lạ không bị thương chỗ nào. Lúc này tâm ông vẫn rất bình thản, ông quay sang nói với con trai: “Thuyền của chúng ta đi tới giữa sông thì bỗng nhiên bị lật, lẽ nào cũng là vì Chương Đôn mưu hại hay sao?“. 

Con người chúng ta khi sống trong cõi thế gian thường không nhìn thấy rõ nguyên nhân đằng sau mỗi sự việc, không biết vì vô tình mình đã tạo nghiệp. Qua câu chuyện này, chúng ta có thể thấy rằng nghiệp lực luân báo là có thật. Khi một nhân được gieo thì một quả sẽ được sinh ra. Việc Phạm Thuần Nhân thoát nạn khi bị lật thuyền đã chứng minh điều này. Cũng giống như nông dân gieo hạt, gieo hạt đậu sẽ thu hoạch đậu, gieo hạt dưa sẽ thu hoạch dưa.

Theo secretchina.com
Kiên Định biên dịch

Xem thêm: