Vào triệu đại nhà Thanh có một vùng dân cư bên ngoài thành Bắc Kinh chuyên sinh sống bằng nghề trồng hoa. Trong đó có một gia đình chỉ còn cô con gái trẻ tuổi và người cha già sống cùng nhau. Người bố bị bệnh đã lâu nằm liệt mà không dậy nổi, cô con gái đặt toàn tâm toàn ý vào việc chăm sóc cha. Cô ngoài miệng thì luôn luôn nói những lời an ủi để trấn an cha mình, nhưng sâu trong lòng thì lại luôn lo lắng về bệnh tình của cha.
Một hôm, cô gái buồn khổ này nghe thấy một bác gái hàng xóm có hẹn một số người bạn chuẩn bị cùng nhau đi lên chùa Liễu Kế Sơn để dâng hương. Cô gái liền hỏi người bác này: “Bác ơi, cho cháu hỏi, đi lên chùa Liễu Kế Sơn dâng hương có thể giúp cho bệnh của cha cháu tốt hơn không ạ? ” Bác hàng xóm nói: “Chỉ cần cháu thành tâm khẩn cầu thì nhất định sẽ linh nghiệm cháu ạ!”
Cô gái lại hỏi: “Bác ơi, từ đây đi đến chùa đó bao xa ạ?”
Bác hàng xóm trả lời: “Xa hơn một trăm dặm.”
Cô gái hỏi tiếp: “Thế một dặm là bao nhiêu bước chân hả bác?”
Bác hàng xóm vui vẻ đáp: “Một dặm phải đến 250 bước chân đấy cháu ạ.”
Những lời bác hàng xóm nói, cô gái nghe và ghi nhớ kỹ trong lòng.
Bắt đầu từ hôm đó, cứ mỗi buổi tối hàng ngày, sau khi đã chăm sóc chu đáo cho cha và khi cha đã chìm vào giấc ngủ, cô lại thắp một nén hương, rồi vừa bước vòng quanh chiếc sân nhỏ vừa dập đầu hướng về phía thần linh trên chùa mà cầu khẩn và giải thích: “Con là thân con gái, bởi vì phải ở nhà để chăm sóc cho người cha đang bị bệnh nặng, không thể lên chùa dâng hương được, con xin thần linh cứu giúp cho bệnh tình của cha con.” Cô gái cứ làm như vậy trong một thời gian rất dài, hết ngày này qua ngày khác.
Theo tục lệ, thông thường cứ đến tháng Tư hàng năm, toàn bộ vương công quý tộc đều lên chùa Liễu Kế Sơn cúng tế. Thời gian dâng hương vào lúc gà gáy là tốt nhất, cho nên việc dâng hương này phải là do người trụ trì nhà chùa sắp xếp, nhất định phải là những người đại phú đại quý mới có cơ hội còn những người dân thường thì không có phận này.
Một hôm, thái giám hoàng cung Trương Mỗ là người tiến vào thắp nén hương đầu tiên, không ngờ vừa vào đến cửa điện thờ đã phát hiện thấy có hương được thắp trong lư hương rồi. Trương Mỗ giận dữ, ông chỉ trích người trụ trì nhà chùa: “Chuyện này là thế nào, tại sao không để ta là người thắp hương đầu tiên như đã định, mà ông lại sắp xếp cho người khác?” Người trụ trì nhà chùa cũng cảm thấy rất kỳ lạ và nói: “Đại điện từ sáng sớm tới giờ chưa từng mở cửa, không biết nén hương này là như thế nào?” Trương Mỗ nói: “Lần này ta coi như bỏ qua, sáng sớm ngày mai ta lại đến thắp hương, ông nhất định phải chờ ta, đừng có để cho người khác thắp nén hương đầu tiên đấy.” Vị trụ trì nhà chùa liên tục gật đầu đồng ý.
Ngày hôm sau mới canh bốn, Trương Mỗ đã đến chùa, nhưng vừa tiến vào trong điện xem xét đã lại thấy có hương cháy rồi, ông còn nhìn thấy bóng một cô gái đang bái lạy nhưng vừa nghe thấy tiếng người trong nháy mắt đã không thấy đâu nữa.
Trương Mỗ nói: “Trước mặt thần linh, chẳng lẽ ma quỷ dám ngang nhiên đến quấy phá sao? Nhất định là có nguyên do gì trong việc này rồi.” Vì vậy Trương Mỗ đem chuyện vừa chứng kiến báo cho những người hành hương đang ở tại hai cửa ra vào biết, đồng thời tả lại chi tiết quần áo và dung mạo của cô gái kia nhằm tra xét tìm ra người này.
Có một phụ nữ nghe xong, vẻ mặt trầm ngâm nghĩ: “Theo như lời vị đại nhân này tả, cách ăn mặc và dáng dấp của cô gái này rất có thể là cô bé hàng xóm nhà mình rồi.” Thế là, bà kể ra chuyện cô gái nhà bên cạnh chăm sóc phụng dưỡng cha bệnh nặng và việc cô không thể lên chùa nhưng ngày ngày đều thắp hương dập đầu hướng về phía chùa cầu khẩn thần linh.
Trương Mỗ nghe xong xúc động nói: “Có cô con gái hiếu thuận như vậy, chẳng trách thần linh cũng phải cảm động!” Sau khi Trương Mỗ đã thắp hương xong, liền phi ngựa tới nhà hai cha con cô gái kia, ban thưởng cho cô gái, và nhận cô làm con nuôi. Không lâu sau, bệnh tình của cha cô đã tốt hơn, nhờ sự chăm sóc của vị thái giám mà gia cảnh nhà cô cũng khá hơn rất nhiều. Về sau, cô gái được gả cho một người làm ăn buôn bán và cuộc sống của họ rất hạnh phúc.
Theo secretchina
Mai Trà biên dịch
Xem thêm: