Mùa thu, lá rơi lác đác như hoa rụng, nước thu trong veo chẳng vương chút bụi trần…
Nghe tới cụm từ “mùa thu thanh tĩnh” này, phải chăng bạn sẽ liên tưởng đến bài thơ Tương kiến hoan – Vô ngôn độc thượng Tây lầu của Lý Dục?
“Một mình lặng bước lên lầu,
Trăng non như chiếc móc câu giữa trời.
Sân sâu ngô đồng lẻ loi,
Mùa thu thanh tĩnh nơi này khoá thu.
Biệt ly sầu chẳng tiêu trừ,
Trong lòng rối loạn chẳng dư vị gì.”
Người cô đơn rốt cuộc lại là cây ngô đồng chứ không phải bản thân Lý Dục, chúng ta chẳng thể và cũng chẳng cần phải phân biệt nữa. Bởi lẽ tình và cảnh đã hoà nhập làm một, chẳng còn phân cách. Chúng ta nhìn thấy phía sau vị thi nhân họ Lý này quả là “trong lòng rối loạn chẳng dư vị gì”.
Nhưng liên quan tới mùa thu thanh tĩnh của sinh mệnh, Đào viên Dã Cúc cũng chia sẻ nỗi cảm khái trong lòng cô:
Mùa thu, lá rơi lác đác như hoa rụng, nước thu trong veo chẳng vương chút bụi trần. Cả đất trời vô cùng tĩnh tại và mỹ lệ, sắc đỏ cũng vậy, sắc xanh cũng vậy, niềm vui tràn ngập cõi lòng.
Tôi thích ngắm mùa xuân tươi sắc hoa lãng mạn, thích ngắm mùa hạ trăm hoa thi nhau đua nở, thích ngắm mùa đông bông tuyết lất phất trắng trời… Nhưng điều tôi thích nhất vẫn là mùa thu thuần khiết, mỹ lệ và tĩnh tại.
Bốn mùa giống như kiếp người, thuở thiếu thời như cây hành non nớt, tuổi thanh xuân tràn trề nhựa sống, tuổi trung niên thâm trầm, sâu sắc. Điều này khó tránh khỏi tâm trạng cảm thương vì đời người thật chẳng dễ dàng chi. Đôi khi bất chợt ta lại có thể nhìn thấu thế sự mê đắm khi cảm xúc và trí huệ thăng hoa.
Đi lại trong cõi hồng trần, tỉnh ngộ trong va vấp, niết bàn trong trắc trở. Mọi nhân quả đều là an bài tốt nhất, mọi cuộc gặp gỡ đều là sự bất ngờ tuyệt đẹp, mọi thứ vội vã đều vô cùng dễ chịu như trời chẳng gió mưa cũng chẳng hửng nắng.
Xuân hạ thu đông xoay vần, bốn mùa đều đẹp như thơ. Dụng tâm lắng nghe thì hoa lá cây cỏ đều là tình yêu. Mở rộng tấm lòng, tận hưởng cái tình của cây cỏ, thưởng thức tình ý của hoa thơm, để vạn vật hữu linh đều tan chảy trong những dòng thơ khi bình lặng khi trắc trở.
Tình thơ phác lên tiếng lòng ẩn giấu trong đại tự nhiên thuần chân nhất, sự thanh tĩnh của mùa thu, giản đơn và lặng lẽ. Bởi lẽ giản đơn mới là hạnh phúc, bình thản mới là điều chân thực.
Tháng năm chẳng thể quay trở lại, thời gian chẳng thể chảy ngược dòng
Tháng năm chẳng thể quay trở lại, thời gian chẳng thể chảy ngược dòng. Nơi lòng này hướng tới, giày cỏ vẫn cứ bước đi, đời người như hành trình lội ngược dòng, dẫu một cọng lau cũng thành chiếc thuyền lướt nhẹ.
Nơi thiên sơn vạn thuỷ, bước chân sải rộng mới biết cái khoáng đạt; giữa thiên địa càn khôn, trăm vị nếm trọn mới biết cái chân thực. Ta cứ mê đắm, vấn vương sự nhàn nhã, tĩnh lặng của hương sắc cổ xưa; tham luyến sự chất phác, thuần mỹ thanh tao thoát tục, tĩnh lặng. Lòng chẳng thấy cô đơn, cứ nghiêng mình ngưỡng vọng sự giản đơn, mỹ lệ và u tịch của những ngôi chùa cổ xưa nơi rừng thẳm. Ước chi ta được làm một nàng thiếu nữ tĩnh lặng và mềm mại như những bông hoa, đang thư thái cất tiếng hoan ca.
Từng ngọn núi, từng dòng nước đều hữu tình, từng ngôi sao, từng vầng trăng đều hữu ý
Được đại tự nhiên ôm trọn, vỗ về trong vòng tay là điều vô cùng may mắn và mỹ diệu. Cứ đặt trong tâm mình mà cảm nhận sơn thuỷ hữu tình, lặng ngắm hoa nở, hoa tàn. Giữa tầng mây sâu thẳm vẳng nghe tiếng suối mát trong chảy róc rách trên tảng đá. Chẳng bàng hoàng, chẳng thảng thốt, ta cứ sống như một đoá hoa cúc trang nhã đang nở rộ. Dẫu hoa nở chẳng vui, hoa rụng cũng chẳng buồn, mây đã nhạt màu, gió đã mát trong, tạo nên khung cảnh tuyệt mỹ nhất.
Tháng năm lững lờ trôi, thời gian trong veo nhẹ lướt. Nghe một khúc nhạc giữa chốn không người, một mình nhâm nhi ly cảm xúc, đắng cay chua xót, hỷ nộ ai lạc, vẫn tự mình thưởng thức, vẫn tự mình cảm ngộ mà thôi.
Ủ thời gian trong một hũ trà, hương thơm nồng đượm, trà chẳng say người, mà lòng tự say
Hư danh như áng mây mùa thu, phồn hoa như dòng nước mùa thu. Đem kiếp nhân sinh hoà thành ly cà phê tí tách, đăng đắng sin sít, nhưng dư vị trào dâng, vẫn còn lưu lại hương thơm trên bờ môi.
Nâng trang giấy thắm, chấm nét mực thơm, bút trúc chữ thon, viết trọn ý thơ cả một đời. Mây nhởn nhơ giữa trời xanh biếc. Ngoảnh đầu nhìn lại chân trời, một ánh chiều tà, một cánh chim mỏi vẫn bay về nơi xa. Núi dẫu thanh tú và diễm lệ nhường nào thì trời lại rộng ra chừng ấy, sinh mệnh tự lưu lại niềm hân hoan trong sự tĩnh lặng.
Hoa nở như một bức tranh, hoa rơi như một bài thơ, đợi đến khi nàng xuân về mọi cảnh sắc lại càng thêm lạ lẫm. Hút tầm mắt là sắc đào thắm lê trắng trong, một làn gió thanh tiễn đưa mây trắng, lòng tự hỏi chim hót gì mà hoa thơm thế.
Tôi thích đắm mình khi trời chạng vạng tối nơi hoang dã. Lúc này mọi màu sắc đều trầm lắng lại, màn đêm u ám chưa kịp buông, chỉ còn nét thơ cuối cùng vương vấn. Tôi cũng thích kiếp nhân sinh chưa vụt tắt, bởi lúc này mọi chuyện đều đã thành hình, nhưng kết cục vẫn còn bỏ ngỏ.
Nồng nàn cũng vậy, nhạt nhoà cũng vậy, hoà hợp tĩnh tại thì tốt. Trong tâm có ánh sáng, trong mắt có biển rộng, trong lòng ý vị sâu xa, trong thơ đã ẩn giấu hình bóng một nơi xa xăm, tốt lành.
Theo Soundofhope
Hiểu Mai biên dịch